Tôi viết cho những
người ở khung trời giăng đầy
hoa tuyết
Cho những người sắp rời
xa đất mẹ, và biết đâu
chừng tôi chẳng viết cho tôi
Chuyến đi xa xứ ngày
xưa ấy
Có gió thu đưa rụng lá vàng
Có trời đất nhuộm màu
xanh ngắt
Lá nào hàng xóm lá bay
sang?
Biển tuyết là đây
em hỡi ôi!
Khung trời xứ lạ buồn xa xôi
Gió lạnh lùa qua khung cửa nhỏ
Âm thầm tôi khóc giữa đơn côi
Tờ thư với cánh hồng
nhung cũ
Tôi vẫn đem theo ấp ủ lòng
Gió lạnh vào hồn người
lữ thứ
Thu này là nữa mấy thu mong…
Bảo Trân (1971)