Hôm qua ra phố gặp người xưa
Tình lỡ ngàn năm nói chẳng vừa
Anh vẫn như ngày quen biết cũ
Ngại ngùng từ buổi mới đưa thơ
Gặp lại anh không nói một lời
Lặng nhìn, anh ngăn giòng lệ rơi
Người xa từ đã mười năm trước
Gặp lại làm chi, đã muộn rồi !
Ngày xưa, em nhớ chuyện ngày xưa
Tan trường em đếm bước trong mưa
Anh ngập ngừng theo chung lối nhỏ
Ngại ngùng, giây phút cuối trao thơ
Từ đó, chúng mình quen biết nhau
Thơ yêu, anh mới viết lần đầu
Duyên yêu, em cũng ngây ngô lắm
Đón nhận tình anh, mộng ước đầu
Em đã nào đâu đã biết yêu
Thấy người ta lớn, bắt chước theo
Hẹn mây, hẹn gió, thề non nước
Ai biết làm anh khổ rất nhiều
Em lớn, tình em cũng chóng phai
Yêu em, anh đối mộng đêm dài
Em càng hờ hững, anh càng nhớ
Vẫn mộng cùng ai trọn bước đời
Em vui với bạn, với học đường
Với văn thơ mới ngát thơm hương
Quên anh lận đận phương trời cũ
Vẫn nhớ người thơ, vẫn luyến thương
Em bỏ trường xưa, rồi bỏ quê
Ra đi không hẹn được ngày về
Phương này em nhận tình yêu mới
Quên hẳn là em, lỗi hẹn thề
Anh trở về lối cũ một ngày
Tìm em, biết nhạn vượt trời bay
Biển khơi muôn dặm anh tìm thoát
Mong gặp người thơ hợp gió mây
Mơ nối tình xưa, anh với em
Như ngày mộng ước cũ dịu êm
Như ngày…sau buổi tan trường đó
Để biết lòng anh đã rất mềm
Đăng báo, anh tìm em bốn phương
Chờ tin, cánh nhạn mịt mù sương
Trang văn nghệ cũ, vườn thơ mới…
Sao vắng tên người thơ mến thương?
Anh biết đâu em gác bút rồi
Tình yêu em nhận ngút ngàn khơi
Văn, thơ em xếp vào góc bếp
Chăm chút chồng con cuộc sống vui
Cuộc sống em giờ, êm rất êm
Tình em trăng sáng rọi bên rèm
Mong anh hạnh phúc tình duyên mới
Quên hẳn người vô tâm – như em
Em quyết là không thẹn với chồng
Tình nghĩa em còn đây trắng trong
Yêu chồng, đâu dám yêu anh nữa
Để đáp lòng anh mỏi ước mong
Tạ Tội, một lần lỗi với anh
Ngày xưa làm lỡ mộng ân tình
Em anh không dám đùa duyên nữa
Tha nhé cho em – kẻ bạc tình
Bảo Trân - LTM