Em nhỉ, bây giờ là mùa đông!
Lạnh và buồn như những ước mơ của mình
không bao giờ trọn vẹn
Sân trường xám như màu da người lữ thứ,
lạc lõng giữa trời hoa tuyết trắng như bông
Em nhỉ, sao không dưng mà ta xa nhau?
Cách biệt nhau hơn nửa qủa địa cầu
Gom thương nhớ kết không thành vồng Ô Thước
Nên ta cúi đầu, nước mắt gọi mưa Ngâu
*
Bây giờ Sầu Đông quanh trường còn vui không em?
Chim trắng còn ngẩn ngơ với tiếng hát em?
Như hai đứa chúng mình
thẫn thờ dưới cành hoa phượng đỏ
Tiếc tháng ngày trôi như gió thỏang qua thềm
*
Mùa đông xứ người, ôi lạnh sao mùa đông
Trời làm người buồn, khóc với nhớ mong
Em, ta muốn nói ta nhớ em nhiều hơn cả
Nhớ mưa buồn của Đông Nghi ướp những gốc Sầu Đông
Cho ta gởi gió đông mang thương nhớ về cho em
Để em biết nơi này ta không thể lãng quên
Dù viễn khách mòn chân đường phiêu bạt
Vẫn thèm một tình quê ấp ủ lại tim mềm…
Bảo Trân (1978)