“Mimosa đă thôi không nở nữa

Bất Tử tàn theo chuyện gió mưa…”*

Đời em chẳng khác hoa ngày cũ

Sáng nắng chiều mưa cuộc sống thừa

 

Anh đi ngày ấy đă lâu rồi

Tháng bốn buồn thương tháng bốn ơi!

Mười ba năm lẻ làm cô phụ

Con nhỏ giờ đây thiếu nữ rồi

 

Thư gửi cho chồng, thư nhận không!

Cầm như em sương phụ mất chồng?!

Phải chăng anh đă quên t́nh cũ,

quên kẻ bên đèn khuya ngóng trông?

 

Cuộc sống em như đă bỏ rồi

C̣n chăng là chỉ có con thôi

Thương con khổ nhọc theo ngày tháng

Vẫn dịu dàng trong ngọn gió đời !

 

Em ước, em mong có một ngày

Thư về cho ngọt chuyện đắng cay

Cho em mạnh dạn đời mưa gió

Cho thỏa ḷng mong đợi bấy nay

 

Biết oán hờn anh cũng thế thôi

Mỏi ṃn em một bóng đơn côi

Quạnh hiu nửa mảnh trăng nghiêng cửa

Buốt gió chiều sương thổi cuối trời!

 

                        Bảo Trân

 

*Thơ trích quên tên

Nỗi Lòng