Viết cho Ái, Khanh, Hương, Tường
Và Gia Long dấu yêu
Xuân đến như từng cơn lốc trôi
Trong ta dâng kỷ niệm một trời
Những ngày thân ái còn áo trắng
Không dưng biến đổi rất xa vời
Mình có ngôi trường thơ rất thơ
Những ngày yêu dấu cũ chưa mờ
Những chiều tan học mùa lá đổ
Những sáng tựu trường lướt thướt mưa
Mình bỏ trường đi trong yêu thương
Mấy đứa chia nhau mấy nẻo đường
Nhưng không quên hẹn về lối cũ
Nhìn chốn xưa rộn rã khai trường
Ta sẽ rời nhau trong góc Phan
Tìm nhau góc Nhiệm rất vội vàng
Sánh vai rong suốt con đường Huyện
Tiễn nhau bên cổng nhỏ đường Đoàn
Sẽ vào sân cũ mỗi hoàng hôn
Để thấy sầu đông ủ rũ buồn
Nhìn hàng liễu ngả bên thềm cửa
Chợt thấy hoa sơn trà vàng hơn
Ta có em cùng chung ước mơ
Lấp giòng Bến Hải cách đôi bờ
Nối nhịp Hiền Lương về lối cũ
Để cho Nam Bắc hết mong chờ
Em đã mơ về thăm Hải Dương
Sau mùa chinh chiến cũ đau thương
Ta tìm Hà Nội trong sương khói
Mình sẽ bên nhau khắp nẻo đường
Vậy đó, bỗng dưng mà ta đi
Không nói được câu giã biệt nào
Cách nhau nửa qủa cầu xa thẳm
Sao khỏi cho mình thương nhớ nhau!
Chốn cũ bây giờ em có vui?
Còn không những mộng ước xa xôi?
Quê hương thôi đã tàn chinh chiến!
Có thấy Hải Dương rạng nét cười?
Ta khóc theo từng năm tháng trôi
Đếm mùa thương nhớ cũ khôn nguôi
Chẳng lẽ, không dưng là vĩnh biệt?
Mơ xưa thành hoài bão trong đời?
Ta hứa sẽ về quê hương xưa
Dù cho có muộn chắc cũng vừa
Em nhé, hãy quên ngày cách biệt
Cho mình sống lại quãng đời mơ
Sẽ có nhau bên lối cũ, một ngày
Nhìn lá sầu đông tan tác bay
Nhìn sơn trà nhuộm vàng sân cỏ
Như dệt vàng mơ chuyện đổi thay
Mơ ước chỉ là mơ ước thôi
Ta vẫn đón Xuân trên quê người
Thương nhớ gửi mây về chốn cũ
Kết thành thơ để tưởng đến người
Người đi từ cuối mùa Xuân trước
Viết cho người ở lại, chiều nay.
Bảo Trân – LTM (1978)