Em có thấy gì không,
ngày quê hương mở hội thanh
bình
Em có nghe gì không,
ngày quê hương mừng reo hội
lớn
Ngày Nam Bắc đã thôi chia lìa,
ngày chuyến tàu Xuyên Việt thản
nhiên đi
Từng cánh chim sắt thét gào trên
bầu trời
Người Việt Nam từ giã quê hương
xưa
Gục mặt mà khóc nói không
nên lời
Vạn lời hờn óan chất cao trên đôi
môi
Ngày hội lớn ngày thanh bình
Ngày yên vui hay ngày rã rời
Ngày hạnh phúc ngày nối liền
Ngày đòan viên hay ngày chia đôi
Tôi ở đây trên quê hương
người
Lạ màu da lạ từng lời nói
Tôi ở đây âm thầm cúi đầu
Nghe hòa bình về mà nước
mắt tôi rơi
Em có thấy gì không , tiếng cười
hay lời khóc
Em hãy ngửng mặt lên để nghe
lòng chán chường
Em có biết là tôi đang hờn
căm thù óan
Em có hận lòai người lòng
tham cao không em
Thôi chớ nói gì thêm tiếng
nói nghẹn lời
Những tiếng nói mà không hề được
nói trên đôi môi
Thôi im tiếng là hơn với gông
cùm chờ đợi
Em hãy khóc thật nhanh rồi mở một
nụ cười
Bảo Trân (4/75) |