Ngòai hiên gió thỏang nghe rất nhẹ
Sao ta như bão tố ngập lòng
Ngày tháng qua nhanh, đời vẫn thế
Xoay vần một số kiếp lưu vong
 
Từng ngày lãng đãng bước chân hoang
Tiếc nhớ bản đàn xưa dở dang
Đời trôi muôn ngả từ biệt xứ
Hẹn ước ngày xưa, cũng lỡ làng

Nhạt nhòa khóe mắt lệ sầu dâng
Thương nhớ ngày xưa có phai dần?
Người xưa còn ở phương trời cũ
Tình xưa, còn không những bâng khuâng

Còn không lời ước hẹn năm nào
Dưới hàng me xanh đầy quyến rũ
Còn không những ánh mắt xuyến xao
Của một thời yêu đương xưa cũ

Chiều nay ngồi đón gió bên thềm
Tiếc nhớ một mảnh tình phôi phai
Duyên đã không thành, tình dang dở
Vấn vương một kiếp những ai hòai

Bảo Trân