Nhắc nhở làm gì chuyện mùa Đông
Tình trong nỗi nhớ, buồn mênh mông
Hạt sầu lóng lánh rơi trên tuyết
Đọng lại thành muôn hạt sắc không

Đường xưa, ngày nắng mới tình hồng
Tay ấm trong tay, mặc gió Đông
E thẹn lời yêu không dám ngỏ
Khi người khẽ hỏi – Nhớ anh không?

Trời đã sang mùa, lạnh tuyết Đông
Tình em phong kín, vẫn mênh mông
Đơn côi, quay quắt trên đường nhớ
Chốn cũ tìm ai, anh biết không?

Đã nhủ lòng rằng thôi nhớ mong
Khi người yêu đã đổi thay lòng
Thôi thì gom lại thương và nhớ
Thả hết theo từng cơn gió Đông

Bảo Trân