Trăng đã tàn rồi, chúa thượng ơi
Tiếc gì khúc nhạc cũ chơi vơi
Vì ai nên kiếp hoa tàn úa
Ngậm ngùi châu lệ bẽ bàng rơi

Phải chăng vì một ngôi thiên tử
Bỏ mặc thuyền quyên giữa đất trời
Mã Ngôi, đây chốn mình ngăn cách
Tình hận muôn đời chẳng thể nguôi

Bảo Trân