Ngày xưa mình đã mộng
Hai đứa về nghỉ hưu
Dạo vườn, xem hoa nở
Đời sống chẳng ưu tư

Sau bao nhiêu năm trời
Vườn hoa lá đâm chồi
Bõ công mình vun xới
Chờ một ngày thảnh thơi

Vậy mà… mộng cũng tan
Theo bão tố phũ phàng
Bỏ vườn đi, tiếc nuối
Công khó mình cưu mang

Nước mắt rơi đầy tay
Đêm thức trắng quắt quay
Tiếc, tiếc được gì nhỉ
Khi mộng thường đã phai

Tiếc thì cũng muộn rồi
Sắc không chuyện đổi dời
Nghiệp duyên mình không tới
Phận mỏng manh, đành thôi!!

 

BT