Từ thuở ra đi là nghe hồn lịm chết Những tháng ngày trôi như tiếng thở không hồn Áo lụa ngày xưa bây giờ thành xa lạ Vải bố quần jean nhìn lại xót xa hơn
Buông hai tay nhìn xuống thấy đời tím ngắt Ngước mặt ngó lên tóc rối rũ buông dài Ôi tiếng hát Việt Nam sao buồn hiu hắt Nhìn lại quanh mình nước mắt bỗng thành gai
Bỏ phố cũ bỏ người tình xa xưa lắm Bỏ một tương lai hạnh phúc lại sau lưng Quay gót lên tàu phi đạo dần xa tắp Nhớ thương nhiều cũng quên lãng theo bước chân
Rồi quen dần theo cuộc sống với từng ngày Từng ngày tha hương với nước mắt chảy dài Ta nhớ quê xưa, con đường xanh bóng lá Gục mặt cúi đầu kỷ niệm ấp đầy tay
Ta bỏ quê xưa ngày tròn hai mươi tuổi Sinh nhật đầu đời không nến thổi dài hơi Lãng phí cuộc đời ở phương trời xa lạ Biết ngày nào ta trở lại, Việt Nam ơi !!
Bảo Trân (4/75) |