Tuyết đổ xuống rồi, tuyết đổ rồi!
Tim Mai lại đập lọan tơi bời
Nhìn trời trắng xóa mà đau khổ
Phải đem "đòn gánh"* xuống nữa rồi!

Từ ngày Hươu Đảm Đang ham vui
Thích chạy loanh quanh núi cùng đồi
Là Hoa Mai cũng bay tơi tả,
bởi chạy theo Hươu muốn hụt hơi

Có ai thấu khổ của Mai không?
Khi nhìn tuyết đổ mỗi mùa đông
Sáng sớm ra đường chân lạnh cóng,
lại đeo thêm đòn gánh như gông

Áo quần phải mặc năm bẩy lớp
Tóc cuốn rối nùi trong nón bông
Tai ù gần điếc vì gió hú
Mặt rát, tím bầm bởi tuyết đông

Lên ghế, nhìn trời thấy hãi hùng
Xuống ghế, canh chừng kẻo gẫy chân
Vừa ra khỏi ghế là phải chạy
Không thì sẽ bị ngừơi sau tông

Hươu vui chạy nhẩy núi cùng đồi
Mai cũng bay theo – dẫu ngậm ngùi –
Tại vì gia huấn "tùng phu" đó
Nên giờ hoa mới tả tơi rơi

(Không theo thì Hươu chạy loăng quăng
Theo bướm theo hoa chạy lòng vòng
Lỡ mà Hươu lạc vườn hoa tuyết
Thì chắc đời Mai sẽ long đong)

Thôi đành học vui thú mùa đông
Rong ruổi đồi cao núi chập chùng
Quên đi nỗi khổ trong băng giá
Theo bước Hươu vui, chạy cầm chừng

Tuyết lại đổ rồi, trắng xóa rồi
Tim Mai lại thấp thỏm, bồi hồi
Còn Hươu thì cứ vui như Tết
Sửa sọan ngày mùa đông rong chơi

Bảo Trân

*Ski