Hôm qua anh đi ngang sân trường em
Nhìn hoa sứ rơi rơi đầy trước cổng
Bên song sắt một mình, anh bỗng nhớ
Người Gia Long, có biết anh chờ mong?

Muốn gọi tên em, muốn đến thật gần
Sợ giám thị trong vòng rào thấy được
Bắt vào phạt, chắc là em sẽ khóc
Nên đành nhìn em trong góc, thật xa

Anh nhắn nhé với hàng bông sứ trắng
Đưa tin giùm vào tận lớp…người ta:
- Tan học về nhớ đi ngang cư xá
Có anh chờ đi về hết con đường -

Muốn nói với em tiếng nhớ, tiếng thương
Sợ em giận nên làm thinh, lặng lẽ
Em gái ơi, thôi đừng làm nghiêm thế
Nhìn anh cười một chút có được không?

Biết là yêu, sao cứ phải dối lòng
Biết là nhớ, sao bảo là không nhỉ
Hãy lặng yên nghe tiếng anh thủ thỉ
Gia Long ơi - yêu đã tự hôm nào -  

               Bảo Trân