Ép thật chặt trái tim
Bảo thôi đừng đau nữa
Hãy khép chặt niềm riêng
Chấp nhận là: kiếp, số

Đau cũng thế mà thôi
Tội nghiệp trái tim côi
Đường trần gian nặng gánh
Nghiệp duyên mình sẵn rồi

Qua, qua được bến bờ
Thì sẽ quên niềm đau
Đời nhẹ như hơi thở
Quán trọ, ở mãi đâu

Tâm an bình mà cười
Rồi sẽ  thấy thảnh thơi
Là thôi, không đau nữa
Đã qua, một kiếp người…

Bảo Trân