Từ dạo, mùa Xuân làm ly khách
Ra đi, những tưởng có ngày về
Không ngờ như bóng chim biền biệt
Tháng ngày qua lạc lõng, lê thê
 
Đất khách tạm dung đời lữ thứ
Lạc lòai, ray rứt nỗi cách chia   
Từng đó mùa Xuân đời viễn xứ
Hồn vẫn trông vời nhớ đất quê

Bảo Trân