Vĩnh Biệt Nhất Khanh
Tay nâng kinh, dạ ngậm ngùi
Cầu cho Bồ Tát độ người năm xưa (NK)
Bạn mất thật rồi sao, ta mê hay tỉnh?
Thư mở ra đây, nét chữ bỗng nhạt nḥa
Tin dữ báo sang, từ e-mail người bạn :
“Nhất Khanh mất rồi, mới tối ngày hôm qua!”
“Nhất Khanh mất rồi.” Tin báo sao thật lạ!
Ḿnh mới hàn huyên, tâm sự bữa hôm nào !
Ḿnh đang tính việc: - Giúp đỡ người khốn khó,
tu bổ chùa chiền. - Th́ đâu có lẽ nào?!
Mới gửi về xong, chắc bạn không đọc kịp?
Bài “Nợ Ân T́nh”, ta vừa viết cuối tuần.
Khoe cùng với bạn, thơ đăng trên Web mới
(Đầu tháng tới này, “Vườn Mai” mới tạm xong.)
Vậy mà bạn bỏ đi, vội vă vậy sao?
Bạn chưa kịp gửi ta một tiếng khen nào
Chưa tính xong việc: - sang năm về họp lại,
một ngày thật vui, bạn bè cũ thuở nào. -
Mai ta về, không có bạn đón ta rồi !
Nghĩ đến điều này, nước mắt cứ tuôn rơi
Bao năm cách xa, không gặp lần sau cuối
Nợ Ân T́nh, không trả được, Nhất Khanh ơi !!
Viết những gịng này, những gịng chữ cuối cùng
Ta đốt gửi theo bạn đến cơi vĩnh hằng
Vĩnh biệt Nhất Khanh, vĩnh biệt người bạn quư
Nhất Khanh yêu ơi, biết được ḷng đau không ??
Bảo Trân (8/30/05)