T
 
 

       Tiếng thầy vang vang trong lớp.  Âm thanh giảng bài ấy như quyện vào với gió lan rộng khắp không gian. Em chợt nhận thấy mình đang ngồi bất động, buồn bã nhìn tấm bảng trước mặt chi chít hàng chữ trắng. Tháng cuối rồi sao?  Tiếng kêu nhỏ từ cõi xa nào vọng về chở bao thảng thốt.  Tự nhiên em thấy buồn, thấy tất cả đều mong manh.  Ngày tháng qua dần theo từng buổi học.  Buổi sớm nào bất chợt nhìn thấy cánh phượng đỏ trên cao, bỗng thấy lòng ngơ ngác.  Buồn bã đến không ngờ…

        Ngày mai thì tất cả cũng phải theo thời gian mà lùi vào dĩ vãng.  Những gì lưu lại hôm nay sẽ chỉ còn chút hương êm đềm, chút âm vang thật khẽ, thật xa.  Cuộc hành trình bẩy năm sắp kết thúc, con tầu sắp dừng lại ở sân ga.  Rồi ngày mai thì sao?  Em sợ hãi nghĩ đến câu trả lời, sợ hãi phải mang về cho tâm tưởng mình cái ám ảnh buồn rầu, quạnh quẽ…

        Đâu còn những ngày hồn nhiên đệ thất, những giờ chơi cột cả hai tà áo vào nhau nhẩy dây làm bụi mù một khỏang sân trường.  Đâu còn cái say mê hứng thú trong trò chơi chắt, chơi chuyền.  Lớn rồi đó.  Em thấy bàn tay mình vẽ trên mặt bàn những hình thù vô nghĩa.  Đã gọi là kỷ niệm thì dễ gì quên được, phải không?

        Ngày mai rồi sẽ xa.  Câu nói cứ xóay mãi, xoáy mãi vang vọng một cái gì ray rứt không thôi.  Em nghĩ đến công việc tự mình bắt mình làm với chồng bài lai cảo, với những gọi kêu, những đợi chờ…L.  sống cho lớp học nhiều lắm đó, lời nói người bạn hôm nào còn vang vọng đâu đây nghe bùi ngùi cảm động…

        Mới hôm nào vào học, lá dưới sân úa vàng.  Lá rơi.  Rồi tháng giêng tháng hai nào đó, hoa hùynh đàn nở.  Bây giờ lá lại xanh tươi.  Thôi nhắc làm chi cho chập chùng thêm nỗi nhớ.

        64 nhỏ bạn yêu dấu của em ơi, có thấy trong lòng nỗi buồn nho nhỏ hay không ?  Sao mà trí nhớ của em cứ chất chứa, cứ nặng đầy những gì đó không đâu.  Họp mặt rồi chia tay, đó chỉ là một định luật, buồn làm gì.  Người bạn đã nói vậy, môt ngày hè đệ tam.  Tự nhiên em thấy những kẻ trống rỗng thì vô tư, mà vô tư thì không tìm được cái thú trong nỗi buồn nhưng sẽ chẳng vấp ngã, khổ đau.  Ngày sau ra trường rồi, làm sao còn có những phút vui buồn theo cột điểm thi.  Làm sao còn tìm được cái tên "học trò cưng của cô Quốc Văn" mà mấy nhỏ bạn đã mỉm cười trêu gọi.  Làm sao có cô Hoa thứ hai nào nhìn em, e ngại đứa học trò mình khó chống chỏi được nếu sau này mộng ước vỡ tan.  Làm sao trên những bước ngày mai còn có giáo sư nào dặn dò em hãy cố làm quen với Tóan.  Những ngày thân ái ơi, chỉ tìm thấy bằng hồi tưởng thật sao?...

       Mấy nhỏ bạn của em.  Bất chợt một lúc nào đó, em cảm thấy họ xa vời.  Không phải ở những bàn tay thôi nắm những bàn tay tung tăng khắp sân trường; cũng không phải ở những mẩu bánh, viên kẹo quên chuyền cho nhau, mà ở ánh mắt bất chợt xa xôi, mơ màng.  Ơi ngôi trường nữ trung học, nơi em đã sống khỏang đời êm ả nhất, đã cho em biết bao người bạn tuyệt vời.  Em sợ mất họ, sợ thời gian là cái màn lưới giăng đường chia ngả bọn em đi.

        Mỗi buổi tan học, về ngang dẫy đệ tứ năm xưa, lòng em thóang ngậm ngùi.  Lớp tứ ba, cái tổ ấm cũ mà cô Tịnh-Nhơn dìu dắt đó, bây giờ đối với bọn em đã quá khôn khuây.  Phương Nga giờ là người của thế giới khác, nhiều khi em vẫn không tin như thế.  Bích Thảo, Vĩnh Thành giờ như bóng chim.  Lâm chỉ còn là sợi khói mùa đông buồn ảo.  Ôi làm sao có được một ngày mà bọn em hằng ước ao.  Cái ngày mà 60 đứa sẽ ngồi vào khuôn lớp cũ, hò hét, phá phách tưng bừng.  Ước mơ đơn sơ mà kiêu kỳ quá phải không, bạn của em… ??

       Tiếng chuông ra chơi như một bàn tay lay mạnh em, giục quay về thực tại.  Thấy bước ra cửa lớp. Hình như thấy có già đi sau một niên học vừa lao tâm, lao lực với lũ học trò.  Em chợt thấy xót xa.  Những ngày hôm nay sẽ ghi nhớ mãi trong ký ức em, đứa học trò quá thiết tha với kỷ niệm.  Lớp học ồn lên, lao xao tiếng nói tiếng cười.  Có tiếng hát đưa lên từ cuối lớp nghe xao xuyến khôn cùng.  Em chợt hát nho nhỏ và thấy lòng mình nặng trĩu.

                    "Cho tôi lại nhà trường
                    Bao nhiêu là người thương
                    Không ai thù ai óan
                    Ai cũng bảo tôi ngoan
                    Tôi yêu thầy tôi lắm
                    Nhớ tiếng nói vang vang…" 

       Thời gian ơi !  Có chuyến tầu nào đưa em đi lại từ đầu hay không ?...

 

                                                                 Nhất Khanh (1973)