Lặng lẽ bên thềm một bóng thôi
Thầy tôi là đó mắt xa vời
Bóng đổ chênh vênh thềm lớp cũ
Mái tóc buồn bạc mãi không thôi

          Từng mùa xuân qua từng mùa qua
          Thầy giáo năm xưa nay đã già
          Thầy ngồi trầm mặc cùng khói thuốc
          Nhìn học trò lũ lượt đi xa

Lớp học buồn như một chiếc lồng
Đàn chim giờ đủ cánh đủ lông
Rủ nhau theo bốn phương trời gió
Chiếc lồng mở ngỏ, ngác ngơ trông

          Thầy đếm mùa xuân trên ngón tay
          Bao lần đếm lại những ngón gầy
          Những ngón ăn lem mầu phấn trắng
          Những ngón dắt dìu lũ thơ ngây

Chiều nay mưa đổ thầy buồn không
Nhìn con nước lặng lẽ xuôi giòng
Bâng khuâng ngỡ mình là ông lái
Ngày ngày đưa tiễn khách sang sông…

                             Nhất Khanh (1973)