Nhắn với Bác Mặt Trời

 

           Có những buổi sáng mà bác mặt trời lười chưa ló dạng, cứ đứng ngái ngủ măi ở phía chân trời, th́ lúc đó là lúc em thích nhất – em xin lỗi bác mặt trời nhá, không phải là em ghét bác đâu – Lúc đó, em sẽ tung ḿnh chạy ra vườn cây, em sẽ ngồi trên một phiến đá to.  Bác mặt trời có biết em làm ǵ không?  Em ra để nói chuyện với bé cỏ non và chị Mây Trời đấy bác ạ.  – Bác hết giận em chưa nào? – Tại v́ bác đến chơi, bác mang nắng đến làm nóng đôi mắt em.  Đôi mắt sẽ cố giương lên nh́n bác rồi nó sẽ chùng xuống.  Nó làm nũng đấy bác ạ!  Đôi mắt sẽ làm mưa bay – ít thôi – và mẹ sẽ bắt em vào rửa tay, thay áo để đến trường đấy.  À quên nữa, bác này, em nhờ bác chuyện này tí nhá.  Bác làm ơn nói với chị Mây Trời cho em làm quen với.  Em muốn làm quen với chị Mây Trời lâu lắm rồi cơ.  Nhất là những buổi sáng mờ sương và những khi ḥang hôn vừa phủ trên cây cỏ.  Nhưng thôi bác ạ! Em biết mà, chỉ có bác là thương em mà thôi. V́ bác c̣n làm cho người em ấm mỗi khi mùa đông đến.  Bác sẽ rải hoa nắng trên con đường khi em về học.  C̣n chị Mây Trời, bác ơi, chị Mây Trời ở cao quá làm sao em nói chuyện với chị ấy được.  Chắc là chị ấy chả thèm chơi với em đâu v́ em thấp quá, em lùn quá phải không bác?  Chị Mây Trời ơi, đừng bỏ em nhá!  Chơi với em đi!  Chị Mây Trời không nghe, chị vẫn lạnh lùng bay.  Em buồn quá, em khóc đây này bác ơi…

 

 

                                                  Nhất Khanh  (1971)