“Tình cờ đọc Chuyện
Chúng Mình,
em biết rằng em đã mến
anh…”
Viết mấy câu thơ mà chẳng
trọn
Gửi cho thần tượng của riêng
mình
Dì Mai nhìn thấy, cười
khẽ bảo:
-“Nhất Tuấn giờ đây
lớn tuổi rồi.
Năm nay con đúng mười bẩy
tuổi,
dường như anh ấy, gần… bốn
mươi.”
Em ngại, định xé nát tờ thơ
màu xanh Đoàn Chuẩn, màu
xanh lơ
Không hiểu tại sao rồi giữ lại
Đến nay nét chữ vẫn chưa
mờ
Ừ nhỉ, em rằng em mến anh
Có chi đâu ngăn cách chúng
mình
Hay là… đợi gặp anh trong
mộng,
để được thì thầm
- “Em mến anh…” -
Bảo
Trân – LTM (1972)
|