Thuở bắt đầu cầm bút tập tành làm văn nghệ
Tôi say mê đọc thơ của Vũ Quỳnh, TTKh. và Nhất Tuấn
Để yêu tuổi học trò với tà áo trắng trinh nguyên
Để mến thương một người nào đó trong ý tưởng
Qua những giờ học tôi bắt gặp mình đang vơ vẩn
thả hồn đi để tìm một thoáng thương yêu
Và những giờ ôn bài bên bàn học tôi lén nhà
nắn nót những lời thơ đầu vụng dại
Những giòng thơ được ngụy trang
bằng những quyển Sử Ký, Địa Dư mà không ai biết được
Tôi thích tập thơ Nhất Tuấn với “Chuyện Chúng Mình”
Với những bài thơ cho quê hương Hà Nội
Thích một Vũ Quỳnh trong áo trắng của học trò
Thì tại sao?
Tôi không thể viết cho tôi
Một bài thơ cho vùng quê hương xa
mà chưa bao giờ tôi đặt chân tới đó
có giòng sông Dương Tử kiêu hùng
với tôi, cô gái đất Quảng Tây, của quê hương yêu dấu
Trận đánh Bình Xuyên ở xứ Nam đón chào tôi trước nhất
Lúc tôi chưa biết khóc oe oe
Mười sáu năm trôi qua thật nhanh
Tôi vẫn chưa thấy thanh bình
Để được đáp chuyến tàu Xuyên Việt chạy từ Nam ra Bắc
Ngày đó, nhịp Hiền Lương đã được nối liền
Tôi sẽ trở về Hà Nội để được ăn bánh tôm bờ Hồ,
để được về Thái Hà hái hoa
Để tôi được rong chơi trên những bờ đê sông Hồng, sông Nhị
Và để cho tôi chạy về lục điạ
Bơi dọc theo giòng sông Dương Tử,
ôm lấy nắm cát vàng, màu cát của sông Hoàng Hà trên quê tôi
Có bao giờ?
Tôi chọn cho tôi một bút hiệu
để bắt đầu viết cho mình một bài thơ thật dài
Từ Nam ra Bắc
Dài từ Hoa Bắc đến Hoa Nam
Để tôi đăng báo
Để tôi thành thi sĩ
Như một thoáng ước mơ,
trong một buổi chiều nào đi học về
trên con đường Lê Văn Duyệt dài hun hút
Con đường không có những hàng cây cao
như con đường Phan Thanh Giản
Không đẹp bằng những con đường Công Lý, Tú Xương
Nhưng tôi thương
Thương như thương chính tôi
Thương quê hương Việt Nam và thương đất Quảng
Thương miền quê hương mà tôi chỉ biết được qua tên
Và bây giờ
Tôi đang viết cho tôi một bài thơ thật dài
Không vần không điệu mà chắc chắn sẽ hay
Tôi tin như thế
Tôi sẽ chọn cho mình một bút hiệu,
bút hiệu thật diễm kiều:
- Lý Thụy Quê Hương -

 

                                         Bảo Trân – LTM