Xuathanhdaunam

 

Không biết từ khi nào tôi bận tâm về cái việc  xuất hành đầu năm!  Hồi còn ở quê nhà thì khỏi nói, ở cái tuổi ăn chưa no, lo chưa tới, lại còn được nghỉ Tết cho đến qua mùng Năm mới phải đi học lại, nên mỗi tối giao thừa mấy chị em tôi cũng hân hoan chống mắt ngồi chờ bố châm ngòi đốt cái tràng pháo đại dài thòng lòng cả hai ba thước mà bố đã treo trên thành lan can trên lầu từ hồi tối.  Mấy chị em tôi và lũ trẻ hàng xóm xúm xít nhau ngồi bịt tai nghe pháo nổ tách đùng cả một lúc lâu và thích chí nhìn xác pháo bắn tung tóe đỏ hồng cả một góc sân.  Mấy đứa em tôi còn lẩn thẩn đi tìm xem còn cái nào chưa nổ để châm tiếp.  Xong rồi chúng tôi ngồi túm lại nhâm nhi mấy cái món mứt ngày Tết và thức chờ bố đi xuất hành về để được lì xì và ăn quýt ngọt lấy hên năm mới.  

Sau này vì tình hình chiến tranh nghiêm trọng, Sài Gòn bị giới nghiêm, chúng tôi không còn được đốt pháo và bố không còn được đi xuất hành nữa, nên đêm giao thừa trong khi chờ má hạ cỗ chia quýt lấy hên đầu năm, mấy đứa tôi ngồi cắn hạt dưa tí tách rồi xả đầy một khoảng sân thay cho xác pháo. 

Qua tới Mỹ, trong khi má tôi lăng xăng đèn hương trên mấy cái bàn thờ, và bố tôi sẵn sàng khăn áo ra khỏi nhà xuất hành, hái lộc thì mấy chị em tôi say sưa nằm ngủ, bởi vì nếu ngày mùng Một không nhằm cuối tuần thì ngày hôm sau chúng tôi vẫn phải dậy sớm đón xe bus đi học.  Hồi đó, mấy ông thầy, bà cô đâu có biết gì về cái “Chinese New Year”, nên đâu có thông cảm cho học trò nghỉ học ở nhà ăn Tết.  Những năm tháng ly hương đầu tiên, chưa có chùa chiền, nhà thờ, miếu mạo như bây giờ nên muốn xuất hành hướng tốt cho hên thì bố tôi phải đi đến một cái chợ nào ở về phía hướng đó, mua về cho má tôi một chục quýt thật to, một bịch đường, một hũ muối và một bó hoa thật đẹp để cầu mong cho một năm mới được đại cát, ngọt ngào, mặn mà và tươi tốt.  

Tới lúc có gia đình, ở riêng rồi thì tôi cũng chưa nghĩ đến cái việc xuất hành đầu năm theo hướng tốt lấy hên, bởi vì chúng tôi đang còn trong thời hàn vi.  Ông chồng tôi, vẫn còn trong giai đoạn chờ ngày “vinh quy bái tổ” nên đầu năm nào cũng phải theo hướng... trường học mà đi tới.  Còn tôi lúc đó thì phận công chức ba cọc ba đồng nên cũng chẳng có gì mà thắc mắc, cũng theo hướng... sở làm lấy hên. Vì không bị thất nghiệp, còn được đi tới sở để làm việc là hên rồi.  Tới chừng có con có cái thì tôi chỉ xin nghỉ một ngày mùng Một cho thong thả, để một ngày đầu năm khỏi phải tay xách, nách mang, vác tã, sữa, đem con đi gửi.

&&&

Rồi ông chồng tôi ra trường, đi làm, lên chức, lên lương đều đều mỗi năm nên gia đình tôi có cơ hội dọn về vùng nhà mới.  Cuộc đời cứ thế mà trôi, bình yên trôi, nên tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm hướng xuất hành đầu năm lấy hên.  Tới chừng ông tổng thống Reagan thay đổi, xóa cái hạnh phúc tốt đẹp của những kỹ sư điện tử quốc phòng thì ông chồng tôi bị thất nghiệp.  Tìm hoài cũng không có việc nào thích hợp nên ông chồng tôi bèn nhảy sang cái nghề buôn bán tự do cho nó khác biệt hơn cái nghề sáng cắp ô đi, tối cắp ô về.  Vì là cái nghề tự do nên thu nhập cũng tự do… lên xuống.  Từ đó, tôi chăm chỉ với những lời cầu nguyện chỉ mong được một cuộc sống… êm đềm, áo ấm, cơm no.

Có lẽ, từ cái ngày chăm chỉ nguyện cầu đó tôi đâm ra quan tâm đến cái việc xem hướng tốt để xuất hành ngày đầu năm.  Tôi tin vào cái lý thuyết là nếu xuất hành hướng tốt, hay được người mang những cái tên có âm hưởng “Lộc, Tài, Phúc, Vượng...” đến xông nhà cho mình ngày đầu năm là suốt cả năm tôi sẽ đón nhận được tất cả mọi điều tốt đẹp.   Và tôi cũng đâm ra tin tưởng vào cái lý thuyết, nếu chịu khó đi hành hương được nhiều chùa trong ngày đầu năm sẽ được hưởng nhiều ơn phước.  Thế là,  mỗi ngày mùng Một, tôi và ông chồng tôi, “hùng hục” đi từ Nam tới Bắc, từ Đông sang Tây để... “viếng” các cảnh chùa.  Quả thật là... “viếng”, vì chúng tôi chỉ có đủ thì giờ vào chính điện thắp hương, lễ Phật, rồi lại nhanh nhanh ra xe đi đến ngôi chùa kế tiếp.

Mấy năm sau này kinh tế Mỹ suy thoái nên công việc làm của ông chồng tôi cũng bập bềnh theo vận nước nổi trôi.  Tôi đã lo lắng để đi tìm những người có gia đình hạnh phúc, có công ăn việc làm vững chắc, có những cái tên gọi lên là đã nghe... “hên” đến xông nhà những năm khác nhau, để xem có thay đổi được cái vận mạng nổi trôi của gia đình tôi không.  Nhưng mà... mặc cho tôi loay hoay tính toán, xếp đặt, đổi thay người đến xông nhà, công việc làm ăn của ông chồng tôi vẫn cứ thế... theo kinh tế nổi trôi. 

&&&

Từ mùa Xuân năm ngoái, tôi đã làm một cuộc cải cách.  Tôi đã đón năm mới của tôi một cách thật thư giãn.  Tôi đã không mời người đến xông nhà lấy hên đầu năm, và tôi cũng chẳng đi “hành hương” nhiều chùa như những năm trước nữa.  Tôi chỉ chọn một cảnh chùa để xuất hành cho “đúng hướng” tốt lấy hên mà thôi. 

Năm ngoái là năm con trâu vàng, tôi đọc được bài xem hướng xuất hành đầu năm ở đâu đó trên mạng.  Theo ông thầy này thì hướng tốt của năm này là hướng Đông Nam, vì hướng này có “Thái Âm, Long Trì, đặc biệt sao đương vận Bát Bạch của Vận 8 Hạ Nguyên đang ngụ tại đây. Hướng này cũng chính là hướng Nghênh Tài. Năm nay, ngày mồng Một, nhất định nhắm Đông Nam, hướng Tốt nhất mà xuất hành hái lộc, cầu lợi, nghênh tài.” (TVTC) Cũng theo ông thầy này thì giờ Hoàng Đạo thì có: Dần, Mão, Tỵ và Thân.  Hai cái giờ đầu là từ 3 giờ đến 7 giờ sáng.  Mấy cái giờ này thì tốt cách mấy tôi cũng bảo đảm là không thức dậy nổi, chứ đừng nói chi đến cái việc ra khỏi nhà.  Còn cái giờ sau là từ 3 giờ đến 5 giờ chiều.  Cái giờ này cũng không ổn, hết mất cả ngày rồi thì xuất hành cái nỗi gì.  Tính lại, chỉ còn cái giờ Tỵ là cái giờ hợp với tôi hơn hết.

Sáng mùng Một, tôi và ông chồng tôi thư thả dậy lúc chín giờ rưỡi sáng.  Vì không phải hấp tấp để chào đón người đến xông nhà nên chúng tôi thong thả rửa mặt mũi, thay quần áo rồi xuống nhà pha cà phê, ăn sáng.  Trong lúc chờ cà phê nhỏ giọt thì ông chồng tôi đi thắp hương, đốt nến trên những bàn thờ, cầu nguyện.  Trở lại bàn ăn sáng, uống cà phê xong xuôi, cũng còn dư giả thì giờ, chúng tôi tà tà sửa soạn xách máy hình đi xuất hành, hái lộc đầu năm.

Từ nhà tôi, muốn đi về hướng Đông Nam thì chỉ có thể đi về phía Riverside.  Mấy ngày hôm trước, tôi đã lên mạng tìm tòi, tìm mãi cũng chỉ thấy có một ngôi thiền đường mang tên “Thích Ca Thiền Viện”.   Thôi thì đầu năm tìm về thiền đường cho tâm trí bình an, thanh tịnh. 

Ngôi chùa của chúng tôi đến năm nay nằm trong một vùng rừng núi tận Riverside County.  Ngôi chùa mang tính chất của một thiền đường hơn là một ngôi Phật Tự.  Vì là ngày thường, và chùa không nằm trong một khu thị tứ, nên không có nhiều người đến chùa.   Chúng tôi đi vào trong khuôn viên chùa, thì gặp được một đám khách thập phương đang vin cành bưởi sai trái của chùa bẻ lộc.  Vào sâu hơn một khoảng nữa thì tôi gặp thầy Trí Dũng từ Florida sang đang thơ thẩn trong sân chùa.  Nhìn cái tướng ngơ ngác của hai vợ chồng tôi thầy biết ngay là khách mới đến chùa lần đầu.  Thầy chỉ cho chúng tôi biết gian nào là chính điện, cũng là nơi để thiền sinh tu học, gian nào là nhà bếp, gian nào là nơi cư ngụ của các thầy.  Thầy bảo nếu muốn chiêm ngưỡng nhiều hình tượng Phật, thì đi qua vùng bảo tháp nằm ở phía bên kia lạch nước.
Vào chính điện lễ Phật xong, hai vợ chồng tôi theo lời chỉ dẫn của thầy Trí Dũng đi qua bên vùng bảo tháp chụp hình tượng Phật đang ngồi giảng pháp, chung quanh có tăng chúng và muông thú vây quanh.   Rồi chúng tôi đi chung quanh bảo tháp chụp hình mấy tượng Phật với những kiểu ngồi, nằm khác nhau.  Trước khi đi ra bãi đậu xe, chúng tôi cũng không quên chụp hình bà hoàng hậu Maja và Đức Phật ở vườn Lâm Tì Ni trong ngày Đản Sanh.  Tôi cũng đã định bắt chước khách hành hương bẻ trái cây trong vườn chùa... hái lộc, nhưng ông chồng tôi cản, ổng nói nếu mà ai cũng "hái lộc" kiểu đó thì mấy cái cây kiểng trong chùa sẽ trụi lủi, khó coi, nên tôi chỉ dám xin thầy Trí Dũng mấy trái táo, và cái lì xì đỏ có những câu thơ phước lộc bình an.

&&&

Năm nay là năm Canh Dần, tôi quyết định cũng sẽ tiếp tục theo chương trình cải cách mới của tôi - xuất hành đầu năm theo hướng tốt, và chỉ đi đến một ngôi chùa.-  Tôi lại chăm chỉ đọc báo, lên mạng tìm hướng xuất hành.  Nhưng trời đất ạ, chỉ có một cái chuyện xem hướng, xem giờ xuất hành mà mỗi ông thầy nói một hướng tốt, giờ tốt khác nhau.  Có thầy bảo hướng chánh Đông, chánh Nam và chánh Bắc tốt.  Lại có thầy bảo đi về hướng Tây Bắc đón Hỉ Thần, hướng Đông Nam đón Tài Thần.  Ông thầy này bảo giờ Tị là giờ Hoàng Đạo, thì ông khác nói giờ này phạm... "Triệt lộ không vong".  Duy chỉ có hai giờ mà mấy ông đều đồng ý với nhau thì lại là giờ Dần, giờ Mão, hai cái giờ mà mọi người còn nằm cuộn mình trong chăn ấm.

Tôi cứ ngồi lật hết mấy tờ báo Tết, cuốn lịch treo tường, loay hoay đọc những bài viết về xuất hành đầu năm trên mạng, rồi lại thở dài vì không biết phải theo ông thầy nào.  Ông chồng tôi thấy gần đến giờ giao thừa rồi mà tôi vẫn còn chúi mũi vào cái computer, đọc đọc, chép chép, tính tính, toán toán mà cũng chẳng đi đến đâu nên nổi quạu.  Ổng bảo:

-  Em tin thì cũng tin vừa vừa thôi.  Thời buổi này người ta lên đến... sao Hỏa rồi mà em còn tin vào mấy cái chuyện xem ngày, xem giờ cho mất công.  Mấy ông thầy này chỉ viết bài để lấy tiền, mỗi người một sách, biết người nào đúng, người nào sai?  Đức năng thắng số, em hiểu không?  Cứ đi đến chùa cúng Phật, cầu bình an là đã đủ tốt rồi. 

Tôi nghe ông chồng tôi nói cũng có lý.  Mà không có lý cũng không được, vì tôi đâu có thức dậy nổi để đi xuất hành vào mấy cái giờ Hoàng Đạo đó.  Tôi nghe lời chồng,"hân hoan" xếp mấy cuốn báo, cuốn lịch, đóng luôn cả mấy bài báo “Tìm Hướng Xuất Hành Đầu Năm” trên mạng lại, nhưng tôi cũng còn mặc cả:

-  Có kiêng có lành, không lo vấn đề giờ “Hoàng Đạo” cũng được, nhưng mà, mình vẫn đi về hướng tốt hén anh?  

Tôi đứng giậy sửa soạn đèn hương trên mấy cái bàn thờ để sẵn sàng đón giao thừa vì chỉ còn 15 phút thôi sẽ bắt đầu một năm mới.  Và sáng ngày mùng Một Tết, tôi cũng sẽ thong thả cầm máy hình đi xuất hành như năm ngoái, rất thanh thản, thong dong. 

Bảo Trân
Đêm Giao Thừa Canh Dần 
2/13/2010