Tối hôm qua Hươu và tôi có hẹn đi ăn cơm với Đôn.  Đôn vừa nhận được student loan, tính nợ nần, trả tiền học, tiền nhà xong xuôi rồi thấy còn dư giả một ít tiền nên mời bố má đi ăn mừng kỷ niệm ba mươi năm ngày Hươu lỡ dại nói “I do”.  Cái nhà hàng Đôn chọn là Lawry’s Prime Rib ở Beverly Hills, nổi tiếng với món thịt bò nướng.  Từ lâu rồi Đôn vẫn càm ràm là bố má cứ ăn hoài mấy cái món ăn bình dân Việt Nam ở mấy cái nhà hàng hạng B, C quanh quẩn vùng Little Saigon, nên kỳ này Đôn nhất định là phải dẫn bố má đi ăn ở tiệm Mỹ hạng A cho…sang.

Chiều chủ nhật nên nhà hàng đông không thể tả, người đứng, ngồi túm tụm thành từng nhóm ngoài hành lang dài chờ đợi.  May là Đôn đã kêu điện thoại đặt trước nên chúng tôi không phải chờ lâu.  Vậy mà khi tới phiên chúng tôi được gọi đến thì căn phòng ăn chính ở gian ngoài cũng đã không còn chỗ để ngồi.  Người tiếp viên phải đưa chúng tôi vào căn phòng ăn nhỏ ở bên trong, gần căn phòng kính chứa rượu.  Căn phòng này chỉ có khoảng độ tám cái bàn vuông, mỗi bàn chỉ đủ chỗ cho bốn người, nhưng đỡ một cái là bàn ghế được xếp đặt riêng biệt nên tôi cũng cảm thấy dễ chịu hơn là phải ngồi san sát với người khác như ở gian ngoài. 

Tôi nhìn tới nhìn lui cái thực đơn dài sọc mà cũng không biết phải chọn lựa món nào.  Tuy mang tên là Prime Rib Restaurant nhưng nhà hàng cũng bán kèm thêm những món tôm hùm, tôm biển, cá tươi thơm ngon, hấp dẫn.  Tôi liếc qua những cái đĩa thịt bò to tướng của thực khách ở những bàn bên cạnh mà thấy ái ngại.  Ăn hết cái phần ăn này thì lượng mỡ trong máu sẽ lên cao hết biết.  Tôi định chọn món “Cá đặc biệt trong ngày” như những lần đi ăn khác thì Hươu bảo:

- Vào nhà hàng Prime Rib mà không ăn Prime Rib thì cũng như là vô tiệm phở Bắc mà gọi bún bò Huế vậy.

Đôn cũng nói:

- Món Prime Rib của Lawry nổi tiếng lắm đó má, má thử một lần coi có đúng không.

Rồi Đôn chỉ vào thực đơn bảo:

- Hay là má gọi cái “English Cut” nghe, ít thịt bò thôi, và không có xương, còn con và bố sẽ ăn “Traditional Lawry Cut”.

Đặt món ăn xong, Đôn còn gọi thêm hai ly rượu vang đỏ đặc biệt của nhà hàng để uống cho hợp với món thịt bò.

Đĩa bánh mì nóng với bơ mềm được đưa ra đầu tiên.  Chúng tôi ăn vừa được vài ba lát thì cô chiêu đãi viên đã đem ra một tô xà lách thật là xanh tươi. Trước khi bỏ xà lách vào đĩa, cô chiêu đãi viên còn làm một màn biểu diễn, quay tô xà lách vòng vòng trong lòng một cái chậu đựng đá lạnh lớn, rồi cầm cái ly nước dầu giấm trộn xà lách đổ thành giòng từ trên cao xuống cái tô xà lách đang quay.

Người chiêu đãi viên vừa dẹp xong cái đĩa bánh mì, xà lách thì tôi đã thấy người đầu bếp trong trang phục trắng tinh, đầu đội nón trắng, cổ đeo cái huy chương màu vàng, tròn to tướng, (nhãn hiệu của nhà hàng), đang thong thả đẩy cái xe thịt bò vào phòng ăn. Cái xe bằng sắt bóng loáng, cũng từa tựa như cái xe phở hồi xưa của ta vậy.  Ở bên trong xe có ba khối thịt bò nướng vàng óng, nóng hổi.  Ngoài thịt bò là món chính, trong lòng xe còn có những cái nồi sắt nhỏ chứa những món phụ: bắp nấu sữa, rau dền xay nhuyễn nấu bơ, khoai tây nghiền, nước lèo chan lên thịt bò và nước xốt cho món khoai nghiền.

Người đầu bếp liếc sơ qua cái phiếu đặt hàng rồi nhanh nhẹn cắt thịt bò bỏ lên một góc đĩa, chan nước lèo lên trên.  Tiếp đó anh múc một muỗng lớn khoai nghiền bỏ bên cạnh, lấy cái muỗng múc xoay chính giữa đống khoai nghiền làm thành một miệng giếng nhỏ rồi đổ nước xốt vào, xong anh đưa cho người chiêu đãi viên đem đến tận bàn cho thực khách.  Anh làm thoăn thoắt hết đĩa thịt bò này đến đĩa thịt bò khác mà không làm vương vãi đến một miếng thịt nhỏ, miếng khoai hay là một giọt xốt ra ngoài.  Đôn, không biết nghe quảng cáo từ đâu là nhà hàng còn có hai món bắp nấu sữa và rau dền nấu bơ “trứ danh”, nên gọi thêm hai phần ăn phụ này nữa làm tôi ăn muốn ứ cả cổ.  

Tôi được ba miếng thịt bò lạng mỏng, còn Hươu và Đôn thì mỗi người được một tảng thịt bò dầy.  À thì ra là vậy, mỗi loại “Cut” chỉ khác nhau ở độ dầy của miếng thịt bò.  Miếng thịt bò ngon thiệt, cắn nghe mềm cả răng, nuốt như muốn tan trong cuống họng.  Đôn thì thào:

- Thịt bò đã được cắt, ướp ủ đúng hai mươi mốt ngày mới đem ra nướng đó má, để bảo đảm là thịt sẽ mềm ngon.

Chỉ có một điều đáng phàn nàn là gia vị ướp không được mặn mà cho lắm, không được như cái lối Ki vẫn ướp những miếng thịt bò Rib Eye nướng ở nhà.  Chắc là tại những tảng thịt này dầy quá nên gia vị không thấm tháp vào đến phần thịt ở chính giữa.   Hươu nói:

- Bởi vậy người ta mới bỏ gia vị trên bàn, quảng cáo luôn cho Lawry’s seasoning mà.

Tôi và Hươu (kể cả Đôn) ăn được vài miếng thịt, mấy muỗng khoai nghiền là đã no, bởi vì từ nãy giờ đã ăn bánh mì và xà lách ngang bụng rồi, phần còn lại phải bỏ hộp mang về.  Ít có người nào có thể ăn hết đĩa thịt bò vì phần ăn nhiều quá.  Thảo nào mà hồi mới tới, tôi thấy người nào đi ra cũng bưng trên tay hộp to, hộp nhỏ. 

Đôn uống một mình hết một ly rượu vang.  Tôi chia cho Hươu một phần ba ly rượu của tôi (vì anh phải lái xe) để anh thử mùi vị loại rượu đặc biệt của nhà hàng Lawry.  Rượu ngon, uống cũng mềm môi, nhưng tôi không dám gọi thêm vì biết sau bữa ăn này con sẽ nhẹ túi.  Đôn cầm ly rượu lên nói:

- Chúc bố má ba mươi năm sau vui vẻ hơn, không cãi nhau nữa…

Quay sang cụng ly bố, Đôn tinh nghịch bảo:

- Congratulations dad, you still survive…

và quay sang tôi, thằng con nheo mắt cười:

- I love you, mom…

Bữa ăn kết thúc nhanh chóng vì không ai còn bụng đâu để ăn tráng miệng.  Tuy có vui vẻ, sang trọng thật đấy, nhưng không khí nhà hàng có vẻ hơi ngột ngạt vì phòng ăn yên lặng quá, ba chúng tôi phải làm người lịch sự, muốn nói chuyện với nhau cũng phải thì thào.  Lấy xe xong, thấy còn sớm nên Hươu không trở lại trường Đôn bằng lối xa lộ mà lái xe chạy theo những con đường thành phố quanh co.  Hươu muốn đi một vòng Beverly Hills để xem thành phố xa hoa này thay đổi đến đâu rồi.  Beverly Hills bao giờ cũng thế, dập dìu tài tử giai nhân dưới muôn ngàn ánh đèn màu rực rỡ. 

Thả con về trước cửa cư xá Terrace của Trojans vào khoảng tám giờ tối để con sửa soạn bài vở cho ngày học đầu tuần.  Trước khi khép cửa đi vào Đôn hôn trên trán tôi nói:

- Be good.  Happy Anniversary.  I love you.

Đôn ôm bố chào:

- Good night, bố.

rồi thằng con tinh nghịch hỏi:

- Bố này, sau ba mươi năm bố còn dám nói “I do” không?”

Hươu nháy mắt với con:

- Để bố suy nghĩ đã, má mày hành bố quá.

và anh nghiêng đầu nhìn tôi:

- Nhưng mà, chắc bố vẫn nói…I do.

 

Bảo Trân (9/3/08)
Happy Anniversary, Hươu.