Chuyến đi săn ảnh mùa thu của hội ảnh nghệ thuật nơi tôi đang theo học được tổ chức vào cuối tháng chín, từ thứ bẩy đến thứ ba.  Chuyến đi săn ảnh này không có trong chương trình học, mà do một giảng viên của hội ảnh tổ chức.  Lộ trình được sắp đặt là đi từ Orange County đến miền thung lũng đất đỏ nổi tiếng Bryce Canyon rồi đến công viên quốc gia lá vàng thơ mộng Zion National Park thuộc tiểu bang Utah, và vui nhất là bà con  còn được ghé lại Las Vegas để thử thời vận.  Học viên nào muốn đi thì cứ tự động họp lại thành từng nhóm, từ bốn tới sáu người, mướn xe, đặt phòng,  mà thong thả đi theo. 

Chao ôi, chương trình nghe hấp dẫn dễ sợ, nhưng thời gian đi lâu qúa, kéo dài qua đến hai ngày đầu tuần, nhiều người trong lớp không xin được phép nghỉ, nên ngần ngại.  Hơn nữa, ông trưởng ban giảng huấn có báo trước là: "các anh chị đi thì cứ việc đi, nhưng sẽ bị tính là một ngày nghỉ đó"  (chắc ổng sợ học viên không chăm chú thực tập theo đúng sát sách vở, vì bài thực tập của tuần tới này sẽ là chụp ảnh phóng sự), làm bà con trong lớp càng thêm nản chí, chùn chân.   

Tôi và Hươu thì đã đi đến hai nơi này mười mấy năm trước, rất thích thú với phong cảnh đất đá kết tụ thành hình thù lạ mắt,  nên muốn đi trở lại để học săn ảnh đẹp.  Hươu vừa định rủ vài người họp nhóm đi theo,  nhưng khi nghe nói sẽ bị trừ giờ học nên thôi.  Tháng mười này tôi và Hươu đã hoạch định một chương trình ngao du sơn thủy hơn ba tuần, vắng mặt thêm lần này là không nên, vì theo qui luật thì nghỉ quá ba buổi học sẽ không được cấp chứng chỉ tốt nghiệp.  Thế nên Hươu và tôi đành phải theo thầy đi săn ảnh phóng sự mùa thu ở chợ trời Golden West.

 

Tôi chịu cái lối chụp hình phóng sự này hơn hết, vì cứ như lời ông thầy đã nói: "hình phóng sự không cần phải rõ nét như chụp phong cảnh hay chân dung, không cần phải đẹp, không cần chia đúng bố cục, chỉ cần những hình ảnh trung thực, ghi lại những diễn biến của sự việc, miễn là hình bắt mắt."  À nếu như vậy thì hay quá, hình ảnh có sao chụp vậy thì tôi làm được, chứ cứ bắt tôi đo sáng, đổi khẩu đô, tốc độ, rồi làm nhòa hậu cảnh để hình chủ đích nổi bật thì tôi chịu thua.  Kỳ này nhất định tôi phải viết một bài phóng sự và đem hình ảnh "trung thực" của tôi lên mạng mới được.

Sáng chủ nhật, tôi và Hươu Đảm Đang lóc ngóc dậy sớm sửa sọan, vì phải có mặt ở điểm hẹn lúc chín giờ.  Tôi pha café bỏ vào bình thủy, làm hai khúc bánh mì kẹp chả đem lên xe, tranh thủ vừa đi vừa ăn để không bị đến trễ.  Tôi nhìn bầu trời ảm đạm mà não lòng.  Cơn mưa lớn từ đêm hôm qua vẫn chưa chịu dứt hẳn.   Xe đã ra đến xa lộ 57 rồi mà vẫn còn lác đác những giọt mưa.  Nhưng cũng may là đến gần địa phận Westminster thì trời bỗng dưng nắng ráo, chứ không thôi là tôi sẽ phải che dù đi dưới mưa săn ảnh.  

Địa điểm tập họp là khoảnh đất trống ở phía trước "information booth", cái nhà màu trắng nằm cuối con đường, chia đôi cái chợ trời và bãi đậu xe.  Tìm địa điểm tập họp không khó, nhưng tìm được cái chỗ đậu xe mới là trần ai.  Mới có chín giờ sáng, nên người mua sắm vẫn qua lại dập dìu, chưa có ai chịu dời xe ra về nên Hươu phải đậu xe tuốt luốt gần cuối bãi.   

Đậu xe xong, tôi và Hươu đi bộ ra tới nơi tập họp thì thấy có độ năm ba người đang ngồi chung quanh mấy cái ghế đá gần gốc cây tán dóc.   Họ đang sôi nổi bàn tán về cuộc thi ảnh thế giới ở bên Áo, về những giải thưởng mà mấy nhiếp ảnh gia Việt Nam đã đoạt được.  Tôi và Hươu cũng hăng hái vào nhập bọn, vì hai đứa tôi cũng biết chuyện này.   Nói chuyện chán rồi mấy ông cầm máy ảnh đi vòng quanh mấy con đường vào chợ trời chụp cảnh người tới lui tấp nập.  Ngồi chờ lâu quá nên một anh trong bọn, ở xa đâu tận vùng San Fernando Valley, mà lại là người đến sớm nhất, đã phải bực dọc thở than: - thiệt đúng là, "không ăn đậu thì không phải Mễ, không đi trễ thì không phải Việt Nam." -

Phải chờ đến gần mười giờ thì lớp học mới tạm gọi là đầy đủ.  Chờ  học viên ghi danh xong xuôi, anh Sơn, giảng viên thực tập tuần này,  mới ôn lại những qui luật của bài chụp ảnh phóng sự trước khi cho xuất phát.   Anh dặn đi dặn lại là "phải xin phép trước mới được chụp, vì mỗi gian hàng là một tài sản riêng tư."

Có một anh cũng đến sớm,  thay vì đứng tại chỗ chờ bạn, chờ thầy, anh đã vác máy ảnh đi dạo một vòng rút kinh nghiệm,  cũng lên tiếng cảnh cáo: 

        -  Bà con chụp hình nhớ cẩn thận, tôi vừa xém bị ông Mễ anh rượt, cho dù tôi đã xin phép chụp hình đàng hòang.  Người em thì - ok, no problema,  cinco dolares. -  Chưa kịp trả giá thì người anh đã chạy sấn sổ từ trong xe van ra đuổi tôi như đuổi tà - vayase, vayase. 

Anh Sơn cười:

       -  Các anh chị cũng biết hàng hoá ở chợ trời đôi khi có xuất xứ không…rõ ràng,  mà các anh chị chụp hình gian hàng của người ta thì họ...ngại là đúng rồi.

Có người thắc mắc hỏi:

       -  Nếu vậy thì phải làm sao?  Cứ phải đi xin phép hòai thì mệt quá.

Anh Sơn trả lời:

       - Thì làm vậy nè, mấy anh chị đi chung với nhau thành nhóm phải không? Biểu ai đó trong nhóm mình đứng làm cảnh, rồi cầm máy ảnh lên nhắm, nhắm xong xuôi, chừng người mẫu cười nhe răng vàng sáng chói thì nhanh nhẹn chĩa máy hình sang phía khác mà bấm…

Cả lớp cười ầm lên với sáng kiến của ông thầy.  Dặn dò kỹ càng xong anh Sơn tuyên bố tan hàng, mỗi nhóm đi về một hướng, tìm xem có hình ảnh gì đặc biệt để đưa vào máy ảnh.  

Tôi cũng cầm cái máy hình Power Shot S45 của mình đi theo.  Từ hồi tôi làm bài thơ kể rõ cái đức "công dung ngôn hạnh" của Hươu Đảm Đang cho cái diễn đàn nho nhỏ của tôi biết thì ông chồng tôi nhất định không đeo giùm máy hình cho tôi nữa.  Mà phải chi cái máy hình này nó nặng nề gì cho cam, chưa tới hai pounds.  Ổng chỉ việc đeo cái bao đựng máy vào đai lưng quần, rồi bỏ cái máy hình vô, vậy mà ổng cũng làm biếng, báo hại tôi vừa phải đeo cái ví, vừa phải na nó theo.

Biết là không nhớ nổi hết từ đầu tới đuôi những sự việc diễn tiến của ngày săn ảnh theo thứ tự lớp lang, và cũng không thể ghi chép lại rõ ràng ngay trong lúc đi săn ảnh,  nên tôi đã đem theo cái mp3 recorder để thu hết dữ kiện vào rồi về nhà mở ra nghe theo đó mà viết lại cái bài phóng sự "Tôi Đi Săn Ảnh Mùa Thu ở Chợ Trời".   Tôi cầm cái mp3 recorder để gần miệng, đang hăng hái bắt đầu bài viết của tôi bằng câu nói:  " Hôm nay là một ngày đầu thu, trời trong xanh, có những đám mây trắng đang lãng đãng trôi trên khung cảnh nhộn nhịp của chợ trời Golden West... " thì có một chú nhỏ cùng đi học với tôi, vác cái máy hình có cái ống cà nông to tổ bố đang chớp lia chớp lịa khung cảnh chợ trời, nhìn sang thấy tôi không lo chụp hình mà cứ thì thầm với cái máy thâu nên la lên:

     -  Chị đi chụp hình phóng sự chứ đâu phải đi làm phóng sự cho đài truyền thanh, truyền hình đâu mà chị cứ lải nhải với cái máy đó hòai vậy?

Chú nhỏ la lớn quá, làm mấy người đi cùng nhóm cũng quay lại nhìn tôi, dò hỏi.  Tôi sợ ông thầy còn đang lang thang mua sắm ở đâu đó nghe được, nên đành tắt máy thâu,  giơ máy ảnh lên cũng quay qua quay lại bấm lia lịa, không cần biết là có chớp được tấm hình nào.  

Vòng qua vòng lại một hồi tự nhiên tôi thấy mình lạc mất khỏi cái nhóm nhỏ của mình.  Tìm một hồi tôi mới thấy cả nhóm đang đứng chung quanh cái gian hàng bán đồ chơi cho con nít.  Thì ra chụp đi chụp lại hòai cũng chỉ có hình mấy gian hàng bán quần áo, lạc xoong, với người đi qua đi lại nên các ông bà thợ săn ảnh đâm  chán, bảo nhau đi tìm những hình ảnh hấp dẫn hơn.  Tình cờ đi đến gian hàng này, thấy mấy con khủng long bằng máy đang múa may quay cuồng, bên cạnh có những đứa trẻ đang thích thú nhìn ngắm, thấy vui vui nên mấy ông bà thợ săn ảnh hân hoan giơ máy lên …săn ảnh.

 

Đi một hồi nữa thì bỗng dưng tôi nhìn thấy cái bảng hiệu "PHỞ", đang phất phơ ở một góc lều của cái xe bán đồ ăn dã chiến. Mà nhìn chung quanh thì tôi thấy toàn là người bản xứ đang ngồi chiến đấu với hot dog, và hamburger.  Gần đó lại có chú nhỏ đang xếp dọn lại mấy cái churros trong tủ kính.  Tưởng mắt hoa vì đi bộ mấy vòng nên đói bụng, tôi lò mò chạy tới gần để xem cho kỹ, rõ ràng là chữ PHỞ, có phụ đề Anh Ngữ - Beef Rice Noodle Soup -, và hình vẽ tô phở đang bốc khói. Tôi ngần ngại hỏi cậu thanh niên đang đứng xếp mấy cái chai nước ngọt vào thùng đá để ướp lạnh:          

       -  Ở đây có bán …phở hả?

Cậu thanh niên không ngừng tay làm việc trả  lời:                               

        -  Yép.                                                                         

Tôi quay qua tìm Hươu Đảm Đang, nói anh chụp cái tấm bảng quảng cáo "PHỞ".  Chắc là tấm hình này bắt mắt lắm đây, đúng là hình phóng sự. Tôi nói nhỏ với anh:

       -  Không biết phở này có ngon không, muốn thử không?

Hươu vừa chụp hình vừa trả lời:

       -  Phở chợ trời mà, em muốn ngon như ngòai Bolsa sao? Muốn thử thì cứ việc, nhưng không ngon thì đừng càm ràm.

Nghe Hươu nói tôi cũng thấy hơi nghi ngờ nên im lặng thông qua, và tiếp tục cuộc hành trình.

Cái nhóm nhỏ của tôi lại đi theo con đường vòng quanh qua gian hàng bán cỏ cây hoa lá.   Bọn tôi đang tò mò đứng ngắm mấy cái chậu hoa lạ có những cái hoa hình dáng của những cái kèn ống loa treo lủng lẳng trên nhành, thì nghe cô bán hàng reo lên. - À, anh Nam, đi đâu đây? -  Thì ra cô quen với một anh bạn trong nhóm nhỏ của tôi.  Vậy là không cần phải xin phép nữa, cả nhóm giơ máy ảnh lên chụp hình mấy chậu hoa lạ lia lịa trong khi anh Nam loay hoay chụp hình người đẹp với mấy chậu phong lan.

Đi có vài vòng vậy mà cũng gần hai tiếng đồng hồ.  Nắng lúc này đã lên cao và rất gắt.  Tôi cũng cảm thấy mỏi mệt nên bảo Hươu rủ mấy ông bà thợ săn ảnh chấm dứt buổi thực tập ở đây.  Chừng chia tay ra về, ngoài máy ảnh đeo trên cổ, người nào trong nhóm tôi cũng tay xách, nách mang.  Có người mua vài đôi vớ.  Có ông sắm mấy cái mỏ lết, bù lon sửa xe.  Có bà ôm theo chậu hoa bắt ruồi, cái lòai hoa lạ ở trong gian hàng hoa lúc nãy.  Bà khác thì mua mấy pound cà chua chín mà bà bảo là rẻ và tươi hơn ở chợ.  Tôi cũng sắm cho mình một cái dụng cụ nặn mụn, cái kìm cắt móng tay.  Ít có ai đi vô chợ trời mà đã chịu về tay không.  Bọn tôi thong thả đi ra bãi đậu xe mà lòng khoan khoái.  Đúng là một công đôi ba việc:  vừa được đi bộ tập thể thao trong một ngày đẹp trời cuối tuần, vừa được đi mua sắm, và vui hơn nữa là hoàn tất được một buổi thực tập – săn ảnh phóng sự mùa thu.  

 

Bảo Trân

9/23/07