312
 
   
     
 
 
 

Khi tôi đi dự lễ mừng Phật Đản về đến nhà thì thấy Đôn đang cắm cúi với mấy bông hồng ở một góc sa lông trong phòng khách.  Thấy tôi thằng bé nhoẻn miệng cười hỏi:
-  Sao bố má về sớm vậy? 

Tôi không trả lời con mà hỏi lại:
-  Bé đang làm gì đó con?

Từ lâu rồi tôi vẫn không bỏ được thói quen gọi Đôn là bé, mặc dù, “thằng Bé” của tôi đã gần 28 tuổi, đã tốt nghiệp Luật Khoa, và đã đi làm hơn nửa năm rồi, nhưng trong mắt tôi, Đôn vẫn mang hình ảnh một chú bé kháu khỉnh của ngày nào,  lẫm chẫm chạy chơi trong family room, thỉnh thoảng chạy đến gần mẹ, dụi đầu vào ngực mẹ thì thầm - cho con mâm tí. 

Đôn lườm tôi nói: 
-  Lại gọi Bé. 

Tôi cười giả lả:
-  Sorry, má quên, Đôn làm gì đó, cắt hoa của má hả? 

Thằng bé ngượng nghịu đưa cho tôi xem cái hoa đang cầm trong tay:
-  Con muốn làm 1 bình hoa cho má với mấy cái hoa trong vườn nhà mình trước khi má về, ai biết má về sớm vậy.  

Hèn chi, hồi chúng tôi còn ở trên chùa Đôn đã gọi điện thoại hỏi chừng nào bố má về và có gì ăn trưa.  Tôi đã bảo con hâm lại tô bánh canh nấu hôm qua ăn đi vì bố má sẽ ăn trưa ở trên chùa, xem ca nhạc một lúc rồi mới về.  Nhưng sau đó thì tôi đổi ý về sớm không ở lại xem ca nhạc nữa.  Chắc thằng bé không ngờ là tôi về sớm hơn dự định nên nhẩn nha ăn đến mãi bây giờ mới… cắm hoa cho má.  Tôi nhìn những đóa hoa hồng bị cắt cụt lủn nằm lăn lóc dưới thảm hỏi con:
-  Con cắt hoa ngắn như vậy thì làm sao mà… cắm? 

Đôn lắc đầu:
-  Con không cắm, con xâu hoa. 

Tôi chợt nhìn thấy sợi giây đồng trong tay con, tôi kêu lên ngạc nhiên:
-  Con xâu mấy cái hoa như vậy rồi làm sao nó… sống? 

Đôn cười hì hì:
-  Thì con đem tụi nó đi… tắm nước, con bắt chước làm như cái centerpiece của đám cưới bạn con tháng trước mà.  Để con làm xong rồi má coi tụi nó có sống được không nghen.

Tôi lảng ra chỗ khác để cho con tự do… làm việc.  Ngồi trong góc bếp tôi im lặng ngắm Đôn đang chăm chú xâu từng đóa hoa, bẻ cọng giây đồng.  Nhìn đôi bàn tay to tướng của Đôn tỉ mỉ mân mê mấy cái hoa hồng nhỏ xíu tôi không cầm được nỗi xúc động đang trào dâng trong lòng.  Tôi cầm máy ảnh chạy u ra phòng khách, nhắm vào Đôn và mấy cái hoa nằm lăn lóc dưới chân ghế gọi con:
-  Ngẩng lên, cười với má. 

Đôn ngẩng đầu lên, tay vẫn cầm đóa hoa đang xâu dở dang, mỉm miệng cười.

 
Treo mấy cái hoa vào trong bình, bẻ sợi dây đồng cong qua, lượn lại cho vừa ý rồi Đôn lấy từng ly nước đổ từ từ vào cho ngập đầy những đóa hoa hồng.  Xong, thằng bé lễ mễ bưng bình hoa đưa cho tôi nói:
-  Happy Mother’s Day, má mi. 

Tôi rưng rưng nước mắt, dụi đầu vào ngực con thì thầm:
-  Thank you.  I love you, baby. 

BT
5/13/12