Ngay Vui Qua Mau
 

 

Chiều hôm tôi đưa Gà tồ ra phi trường về Thái Lan trời mưa tầm tã, chắc là ông trời biết tôi sẽ sụt sùi nên khóc trước hộ tôi đây!  Khi chúng tôi đến quầy vé để check in thì mới biết hệ thống điện tử của hãng máy bay Eva Air bị trục trặc, nên nhân viên của hãng phải phát hành vé bằng tay.  Tôi lại có thêm chút thì giờ đứng bên cạnh con xếp hàng chờ tới lượt mình lấy vé, rồi mẹ con tôi dẫn nhau lên khu hàng ăn ở trên lầu ngồi chờ giờ Gà lên máy bay.   
         Tôi ngồi ôm tay Gà tồ, thủ thỉ căn dặn những điều mà Gà tồ đã thuộc nằm lòng.  Thằng con tôi, thường thì vẫn gắt như mắm, khó chịu vì tính mẹ lẩm cà lẩm cẩm, nhưng lúc này (chắc biết sắp sửa rời xa mẹ) nên chỉ nhẹ nhàng lập đi lập lại mỗi mấy chữ: -  Biết rồi, nhớ rồi, hiểu rồi!
         Một tiếng đồng hồ im lặng trôi qua.   Gà tồ nhìn lên hàng chữ “Boarding” bên cạnh tên hãng hàng không Eva Air ở trên tấm bảng thông cáo chạy bằng điện nói:
         -  Tới giờ Ki đi rồi mẹ.
         Nước mắt tôi lại tuôn trào, tôi ôm con thật chặt không muốn rời.  Chuột nhắt trêu tôi:
         -  Hay là ra ngoài quầy mua vé cho mẹ đi theo Gà nhé.
Chiếc thang máy chạy vùn vụt đưa tôi và con xuống lầu.  Đến trước cửa cổng vào, Gà tồ dừng lại hôn trên trán tôi chào từ giã.  Tôi muốn ghì con lại, ôm con thêm một vài phút nữa nhưng không dám vì sợ con sẽ trễ chuyến bay.  Tôi đứng ở ngoài vòng rào, cố kiễng chân nhìn theo cho đến khi bóng Gà tồ khuất dần sau cánh cửa cách ngăn. 

&&&

Hôm tôi đón Gà về Cali trời cũng mưa tầm tã.  Hôm đó, hơn bốn giờ chiều rồi mà mưa vẫn sầm sập đổ, hình như ảnh hưởng của trận bão El Nino vẫn còn âm hưởng đâu đây.  Cả tuần nay trời mưa như trút nước, mưa ngập lụt cả những con đường thành phố, mưa như để bù đắp cho những tháng ngày hạn hán trong năm.
         Tôi đứng ngồi không yên, đi tới đi lui trong căn phòng nhỏ.  Không phải là chỉ từ bốn giờ chiều tôi mới lăng xăng như thế này, cả một ngày hôm nay tôi có làm việc được đâu.  Cô nàng Dorcas, người bạn đồng nghiệp ngồi ở cái cubicle trước mặt tôi nhắc nhở:
         -  Tôi nghĩ là you nên đi về sớm cho khỏi lụp chụp.  Thứ nhất là mùa lễ lạc, thứ nhì là trời mưa to như vầy, những con đường vào phi trường sẽ bị kẹt cứng.  You đâu có muốn con you ra tới phòng đợi mà không thấy bóng dáng mẹ đâu, phải không? 
         Cô nàng này nói đúng ý của tôi quá đi mất.  Tôi đang định đi vào gặp sếp xin về sớm để đi đón con đây mà.  Tôi hồ hởi đáp:
         -  Tôi cũng đã nghĩ như thế.
         Tôi đi vào phòng sếp,  Gloria đang ngồi chăm chú với mấy cái hồ sơ ngửng lên nhìn tôi:
         -  Có chuyện gì không Ly?
         Tôi ngập ngừng:
         -  Máy bay con tôi đến sớm nửa giờ. Tôi muốn về sớm để đi đón con. Ngày mai tôi làm bù được không?
         Gloria dễ dãi gật đầu:
         -  Sure, trời mưa to thế này, chắc là kẹt xe ghê lắm, you cũng nên đi sớm.
         Tôi chỉ cần nghe có thế, nói cám ơn Gloria rồi nhanh chóng về chỗ ngồi xếp dọn hồ sơ, tắt máy, sửa soạn đi về.
         Bảo làm sao mà tôi không cuống quít, lăng xăng cho được, vì một năm tôi mới gặp được con một lần, kể từ ngày Gà tồ quyết định tung cánh bay đi tìm chân trời mới.  Và Gà tồ đã tạm dừng chân nơi xứ chùa Vàng để... dạy cho người Thái nói tiếng Anh.  Từ ngày đó đến nay, mẹ con tôi thay phiên nhau, một năm tôi sang Thái Lan gặp con, một năm Gà tồ về Mỹ thăm bố mẹ. 
         Đáng lý ra tháng 10 năm nay là tới phiên tôi và Thảo đi gặp Gà tồ, nhưng những trận cuồng phong Fengshen, Parma, Ketsana... đã liên tiếp ngăn cản bước chân tôi.  Tôi không muốn lên máy bay mà tinh thần bị khủng hoảng, nên tôi điều đình với Gà tồ:
         -  Mẹ mua vé cho Gà về thăm mẹ nhá.
Gà tồ đồng ý ngay.  Thế là tôi hủy vé máy bay, đóng tiền phạt và gởi tiền mua vé cho con về.     Phi trường mùa lễ nên người đông gấp đôi ngày thường.  Tôi phải chờ gần hai tiếng đồng hồ mới thấy Gà xuất hiện.  Tôi vít lấy cổ con hôn lấy hôn để trên má làm Gà tồ mắc cở nhìn quanh sợ người chung quanh cười. 
         Những ngày kế tiếp của tôi vui như những ngày hội.  Chuột nhắt đã từ trường học trở về nhà với hai tuần nghỉ lễ.  Thảo cũng không đi làm.  Tôi lấy hai tuần vacation chỉ để ở nhà chơi với các con.  Tôi và Thảo cũng muốn rủ Gà tồ đi Brian Head chơi trượt tuyết, đi Las Vegas đánh bài, đi Pechanga ăn buffet, đi Sol Vang thử kẹo, nhưng nói đến tên chỗ nào thì Gà tồ cũng lắc đầu quầy quậy.  Gà nói, Gà chỉ muốn ở nhà, làm thức ăn cho bố mẹ với em ăn, và chơi game với bố, với em.
         Thế là trong hai tuần lễ, tôi chỉ quanh quẩn ở nhà đi chợ, nấu ăn.  Thôi thì tha hồ cho tôi bày biện, nấu nướng.  Ngày thì tôi nấu phở, ngày thì tôi đổ bánh xèo, ngày thì tôi làm cơm tấm bì thịt nướng, ngày thì tôi làm chả cá Thăng Long, ngày khác lại nấu bún thang v.v...  Gà tồ thay những sáng điểm tâm bằng lúa mạch với hạt lanh của tôi bằng những sáng điểm tâm với bagel kẹp cá hồi hun khói, với những bữa điểm tâm Mỹ có pancake, bacon, sausage và omelette, rồi những bữa cơm tối với thịt bò chiên, thịt bò nướng, gà đút lò, sà lách trộn, khoai tây, bánh mì bơ tỏi...  Đôi khi để thay đổi món cho đỡ ngán, gia đình tôi lại rủ nhau đi Warehouse Pizza ăn Pizza, hay đi In and Out ăn hamburger kiểu “animal style”.  
         Những buổi tối, trong khi hai anh em Gà tồ và Chuột nhắt ngồi chơi game, hò hét với nhau ở ngoài phòng family, tôi và Thảo mỗi người ôm một cái máy computer ở phòng bên cạnh.  Mỗi người có một việc để làm, tuy không nói gì với nhau, nhưng chỉ cần nghĩ đến sự hiện diện đông đủ của bốn người chúng tôi dưới cùng một mái ấm gia đình là tôi đã cảm thấy mình hạnh phúc.
         Nhưng rồi hai tuần lễ hạnh phúc cũng nhanh chóng trôi qua.  Hôm nay tôi lại phải tiễn Gà ra phi trường trở về xứ chùa Vàng, nơi Gà đang làm việc.  Và chỉ trong vài ngày nữa thôi, Chuột nhắt cũng thu dọn sách vở, quần áo trở lại trường.

&&&

Tôi trở về nhà, châm thêm đèn và đốt thêm hương trên bàn thờ Phật Bà, cầu nguyện cho Gà tồ bình an “về tới chốn”, rồi quay vào chúi mũi trước màn hình computer.  Tôi nhìn chữ “Departed” trên màn hình “Flight Status” của hãng máy bay Eva Air mà nước mắt lại tuôn rơi.  Con tôi đã cách xa tôi hơn một tiếng đồng hồ!  Có lẽ giờ này máy bay của Gà tồ đang bay ngang không phận San Francisco.   Tôi mở bản đồ thế giới để theo dõi đường máy bay bay.  Tôi cứ thế ngồi ước lượng đường bay cho đến tối.  Thảo nhìn tôi lắc đầu:
         -  Đừng nói em sẽ ngồi đây cho đến sáng nghen. 
         Tôi để computer “on” cả đêm, chỉ tắt cái nút của “monitor” để sáng mai khỏi phải mất thì giờ mở computer lên chờ “warm up” rồi lên lầu đi ngủ. 
         Tôi vùi đầu vào gối khóc thầm, rồi thiếp đi lúc nào không biết.  Khi tôi tỉnh dậy thì đã gần 8 giờ sáng.  Tôi nhẩy vội xuống lầu, bấm nút monitor, vào trang “Flight Status”.  Tôi vui mừng khi nhìn thấy hàng chữ “Arrived”.  Chuyến bay về Taipei đã đến đúng giờ, 11 giờ 36 phút, nhưng Gà tồ chỉ có khoảng 45 phút để chuyển sang máy bay khác về Bangkok.  Và chuyến máy bay về Thái Lan cũng đã cất cánh đúng giờ.  Như thế thì Gà sẽ không có thì giờ để email cho tôi.  Dù biết vậy nhưng tôi vẫn mở Yahoo mail tìm thư và vẫn buồn khi thấy trang thư của tôi không có một hàng chữ nào in đậm, mới.
         Tôi để màn hình “Flight Status” của Eva Air mở rộng trên máy.  Chuyến bay về Bangkok chỉ có 4 tiếng đồng hồ thôi, nhưng tôi còn phải chờ đợi gần 3 tiếng đồng hồ nữa trước khi nghe được tiếng nói của con.
         Bỏ cái máy điện thoại không giây vào trong túi áo khoác, tôi lững thững đi ra vườn trước ngắm hoa cho đỡ sốt ruột.  Đang ngồi tỉa mấy cái lá mai vàng tôi chợt nghe có tiếng lao xao trước cửa.  Tôi đứng dậy nhìn ra.  Hai cái xe SUV Explorer và Cherokee đang chễm chệ chiếm cứ hai cái chỗ đậu xe trước cửa nhà tôi.  Rồi những đứa con nít nhỏ lăng xăng chạy băng ngang con đường vắng để vào căn nhà đối diện, căn nhà của Sylvia, người hàng xóm mới dọn về đây hơn năm trước. 
         Hình như, chỉ có căn nhà này là căn nhà “ồn ào” nhất trong xóm.  Không ồn ào sao được khi căn nhà chỉ bốn phòng này đã có đến những ba gia đình và những sáu cái xe hơi.  Sau ngày dọn vào nhà mới, Sylvia đã chạy sang nhận... “láng giềng gần” với những người hàng xóm ở trước cửa, hai bên nhà, và để hàng xóm “thông cảm” với những tiếng cười đùa, tiếng nhạc rộn rịp cuối tuần.  Sylvia tâm sự với tôi:
         -  Thời buổi khó khăn, cả ba gia đình chúng tôi góp nhau mới đủ tiền mua căn nhà đó.  Nhà có bốn phòng thì hai vợ chồng tôi ở một phòng, một phòng dành cho hai vợ chồng thằng út.  Còn hai vợ chồng đứa con gái kế và hai đứa cháu ngoại ở hai phòng kia.  Chừng nào thằng út có khả năng thì tụi nó sẽ ra riêng.  Chứ giờ mướn cái apartment một phòng nho nhỏ mà cũng cỡ ngàn bạc rồi.  Ở chật chật vậy cũng vui. 
         Mà căn nhà của Sylvia vui thật, lúc nào cũng đầy ắp người và tiếng nói, tiếng cười, chưa kể còn náo nhiệt hơn vào những ngày cuối tuần, những ngày lễ, khi có thêm gia đình của ba đứa con lớn từ El Monte, Moreno Valley, Riverside, tìm về, thăm viếng.
         Hôm nay cũng thế, chiều cuối năm, chắc cả đại gia đình của Sylvia đang tấp nập bên nhau để sửa soạn đón mừng năm mới.  Họ sẽ có thêm một ngày vui quây quần bên nhau.  Đôi khi, tôi cũng đã ghen tị với cái hạnh phúc đơn giản này của gia đình Sylvia, một cái hạnh phúc bình thường, nhỏ nhoi mà tôi đã không có được.  Nhưng chẳng lẽ, tôi lại vì cái hạnh phúc đơn giản này mà ngăn cản bước chân bay nhẩy của các con tôi?

&&&

Tôi trở vào nhà nhìn màn hình “Flight Status”.  Chuyến máy bay chở Gà tồ đã về đến xứ chùa Vàng.  Dù đang chờ đợi, nhưng tôi không khỏi giật thót người khi nghe tiếng chuông điện thoại reo vang.  Tôi luống cuống cầm điện thoại bấm vào nút “speaker”.  Tiếng Gà tồ mỏi mệt bên kia đường giây:
         -  Mẹ, Ki đến rồi, Ki mới vừa bước ra khỏi cửa máy bay.
         Tôi run giọng:
         -  Con mệt không?
         -  Mệt chút xíu, vì chuyến về Taipei dài quá, gió nhồi nữa.  Thôi Ki đi vào check custom đây.
         Máy tắt.  Nước mắt tôi lại tuôn trào.  Thế là tôi lại cách xa con tôi hơn nửa quả địa cầu.  Tôi sẽ phải chờ đến gần một năm nữa mới gặp lại con tôi.  Những ngày vui của tôi đã thật sự qua mau...

Bảo Trân
12/31/09