Đêm hôm nay tôi ngủ một mình. Tôi giận Hươu của tôi. Tôi giận Hươu là bởi vì anh la hét tôi quá đỗi.  Anh còn bảo tôi là “slave driver” nữa, anh bảo tôi đòi hỏi nhiều thứ quá ở anh, mà sự hiểu biết của anh chỉ có giới hạn,  anh chịu không nổi. Thế là tôi giận, tôi bảo bỏ hết đi, tôi không cần.

Cái việc mà tôi bảo anh bỏ đây là cái việc anh đang làm cái Website để làm quà Anniversary năm thứ 27 cho tôi, để tôi bỏ mấy cái bài thơ, bài văn tôi ký ca ký cóp làm từ nào tới giờ lên mạng cho bà con ở khắp nơi trên thế giới coi, thay vì phải đánh máy lọc cọc rồi đem đi gửi cho báo đăng. Từ hôm phụ Hòai làm cái Website cho Hội Thân Hữu Đà Lạt, bỏ hình ảnh bài vở lên nhìn cũng thấy hay hay, nên Hươu nói để anh làm cho tôi một cái Website cho tôi tha hồ bày vẽ.

Thế là anh bắt tay vào việc.  Từ nào tới giờ anh đâu có biết làm web nó khó khăn ra làm sao đâu.  Chừng bắt đầu rồi anh mới thấy hỡi ôi, bởi vì nó không có "dễ ợt" như lời cô cháu nhỏ Xuân Hòai của anh quảng cáo.  Tôi thì cũng không biết gì về vấn đề kỹ thuật nhưng vẫn muốn design.  Mà cái design nào của tôi cũng bị Hươu kiểm duyệt, anh nói không có hợp với phương thức làm.  Tôi cũng tỉnh bơ nói:

-  Không biết, anh muốn làm sao thì làm, em muốn nó như vậy.

Hươu vò đầu bứt tóc, nói cách mấy thì tôi cũng không chịu hiểu, nhưng tôi cứ nhất định là phải có cách làm cho trang Web hiện ra theo ý tôi.  Không những chỉ có Hươu đau đầu mà cả cô cháu nhỏ Xuân Hòai của anh cũng chóng mặt.  Cứ mỗi lần Hươu giải thích cho tôi không được là Hươu gọi phone cho Hoài, và con bé lại phải kiên nhẫn giải thích cho tôi. Mà khổ thân tôi, tôi có biết gì về kỹ thuật đâu, tôi thì không biết gig, và cũng chẳng biết byte là cái quái quỷ gì, mấy cái program Front Page với Dream Weaver thì tôi lại càng bù trớt, nên hai người có giải thích cách mấy thì tôi cũng hòan tòan…không hiểu, nhưng tôi vẫn ngoan cố:

-  Cháu với chú vẫn có thể tìm cách làm được mà, phải không? Dream Weaver mà, phải weave được cái dream của cô chứ!

Hươu thấy tôi…tối dạ quá nên nổi cộc la tôi tùm lum, nhưng Hoài thì chỉ biết dạ dạ. Tôi biết bên kia đầu giây con bé cũng đau khổ bứt tóc vì đã không biết mình tình nguyện vẽ mạng nhện cho trang nhà của hội làm chi để rồi đến ngày hôm nay phải khổ sở với cái trang nhà của tôi.

Giải thích hòai cho tôi cũng không được, nên con bé hì hà hì hục tìm phương thức làm.  Tội nghiệp, sáng sớm hôm sau vô sở, tôi vừa mở email ra thì đã thấy con bé gởi cho tôi hàng chữ: -  Con làm được rồi, cô chú vào coi.-  Tôi nhìn con số chỉ thời gian, hai giờ sáng, trời đất, vậy thì cu Vinh nhà ta đã phải nằm chèo queo trong phòng mà nghĩ tới cô vợ yêu của mình đang cặm cụi với cái lap top ở phòng bên cạnh, cậu nhỏ sẽ  nhắm mắt kêu trời:  - " Trời ơi, (duyên) nợ gì mà cho Hòai gặp…cô Mai? "

Thật tình ra thì không phải chỉ có một mình cô nhỏ Hòai mắc nợ tôi, mà còn một người nữa, ở tận miền lá phong đất lạnh cũng tự dưng mà mắc nợ tôi.  Đã nói là tôi hay đi lang thang tìm ý, tìm hình đẹp để lượm đem về design cái web của tôi. Tình cờ có một ngày đẹp trời nào đó tôi đi lạc vào "Góc Trời Riêng".  Thấy chủ nhân công bố có thắc mắc ý kiến gì thì liên lạc nên tôi cũng gởi thơ trình bày thắc mắc của tôi và nhờ chị gỡ rối tơ lòng cho cái Vườn Mai.  Sau vài lần nói chuyện (chắc thấy tôi cũng không hiểu gì hết) chị bèn bảo tôi cho chị nói chuyện thẳng với người làm vườn để dễ "thông cảm", chị sẽ vẽ đường cho Hươu chạy nhanh… theo ý tôi. Sau này tôi còn vòi vĩnh chị tợn hơn khi tôi biết chị cũng là dân trường áo tím như tôi, nhưng chị đã ra trường trước khi tôi cắp sách vào trường.  Rồi từ đó, thỉnh thỏang thì tôi vẫn e-mail sang chị mè nheo:

-  Chị ơi, gửi cho em tấm hình, chị ơi, gửi cho em bài nhạc…  Tội cho chị, phải vừa đi làm, vừa đi dạy, vừa phải lo cho cái Góc Trời Riêng của chị mà còn phải trả nợ cho tôi.  

Người ngòai đường mà còn hăng hái trả nợ cho tôi như vậy thì huống chi người trong nhà. Tôi cứ tưởng là Hươu cũng hân hoan trả nợ cho tôi vậy mà tối hôm nay tôi phải nằm chèo queo một mình. 

Từ nhỏ, hồi còn ở nhà với bố mẹ, tôi đã quen ngủ với cái gối ôm.  Đi lấy chồng thì Hươu trở thành cái gối ôm của tôi, đêm nào không có gối ôm là tôi trằn trọc không ngủ được.  Nhiều lần tôi làm nư, bỏ qua phòng trống của con nằm ngủ, nhưng lần nào thì Hươu cũng xuống nước chạy sang năn nỉ tôi đi về phòng ôm gối.  Nhưng lần này hò hét cãi cọ với tôi mệt quá rồi nên Hươu nằm thẳng cẳng ngáy o o, không thèm biết là tôi đang trằn trọc ở bên  góc phòng này.  Tôi nhớ cái gối ôm của tôi quá.  Tôi nghĩ tôi cũng cứng đầu vô cùng, đã không biết gì mà cứ hay bày vẽ với có ý kiến. Tôi cũng cảm thấy là tôi hành cái gối ôm của tôi quá sức. Thôi để sáng sớm mai thức dậy tôi sẽ chạy đến hôn cái gối ôm của tôi…xin lỗi.

Sáng sớm, tôi thức dậy, nhìn qua phòng mình không thấy Hươu đâu.  Lững thững xuống lầu, tôi đã thấy Hươu ngồi chăm chú bên cái lap top trên bàn kính ngòai phòng ăn.  Tôi bỏ qua cái desk top của tôi, mở máy lên.  Cái trang Vườn Mai của tôi vẫn tự động hiện lên, nhưng khác ngày hôm qua.  Hươu đã làm lại cái trang nhà của tôi như ý tôi muốn.  Tôi mủi lòng quá, Hươu hò hét cả buổi tối rồi sáng sớm cũng phải cặm cụi làm cho tôi.  Tôi chạy ra phòng ăn, nhìn Hươu nói:

-  Cám ơn nghe.

Hươu cũng lắc đầu, giơ tay ra:

 -  Tới đây, em thật là quá sức.
 
Hồi mới làm cái Web đầu tiên thì Hươu xài ké đất ông "già hù".  Nhưng vừa  bỏ lên được mấy bài thơ của tôi thì đã thấy báo động - bạn còn 10 MG.

Tôi hỏi Hươu:

- Nó nói cái gì vậy?

Hươu bảo:

- Nó cho biết là em không còn nhiều đất để post bài.

-  Vậy thì làm được nỗi gì?

Hươu nói để gọi sang cho Báo Kiên Trì, đang trấm nhận một vùng đất Lâm Viên, xin ở nhờ.  Báo sảng khóai:

- Được thôi.

Một tuần sau, Báo email sang -  Xong rồi, cho 200 MG.

Tôi nói:

- 200 MG thì làm sao đủ chỗ cho tôi viết truyện dài…nên tôi nhờ Hươu điện thọai sang Báo xin thêm đất,

Báo ngạc nhiên:

-    Làm chi dữ vậy?

Hươu nói:

-    Để cho bả vẽ.
 
-    Vẽ gì?

-    Vẽ voi, vẽ rồng, vẽ sư tử…

Vẽ voi, vẽ rồng thì cần nhiều đất là phải rồi, tại hai cái con thú này to tướng, cần nhiều chỗ.  Còn vẽ sư tử thì người thông minh như Báo phải hiểu ngay, có nghĩa là nếu còn muốn được uống nước chanh muối, còn muốn được nói chuyện với Hươu sáng đêm thì không nên từ chối lời yêu cầu của tôi.  Thế là cái Web Vườn Mai của tôi hân hoan góp mặt với trang mạng nhện tòan thế giới với một sức chứa mà Hươu bảo, đăng hết ba bốn cái truyện dài của tôi cũng còn dư chỗ.

Tôi thì không biết làm web thật nhưng mà tôi có nhiều ý kiến.  Từ hồi có ý định làm web, tôi hay đi lang thang vô mấy cái trang web của người khác, ăn cắp ý, rồi nói với Hươu:

- Em muốn làm hoa rơi, tuyết rơi, mưa rơi, bướm bay, chữ chớp chớp…

Kể cũng tội cho Hươu, đây là cái design thứ tư của tôi, lần nào Hươu cũng hỏi tôi là: -  Em có chắc chưa? -  mà lần nào tôi cũng trả lời -  Chắc, rồi tôi lại đổi ý.  Cũng như mấy cái bài viết của tôi, Hươu post lên, vô mạng nhìn tới nhìn lui rồi tôi lại…đổi ý: cái màu này không được, cái hình background nhìn không hay, cái font này phải đổi.  Mục lục thì hết post theo thứ tự ABC rồi đến thể loại, và sau đó thì đổi lại theo thứ tự năm tháng, trước sau.  Đổi tới lui riết rồi mệt quá nên Hươu ra điều kiện - sự bất quá tam - cái nào Hươu đổi tới lần thứ ba rồi thì tôi…ráng chịu.  Nếu mà cứ khăng khăng theo ý tôi thì Hươu sẽ giao cả vườn cho tôi tha hồ mà… đào đất, trồng cây.

Nghe dọa quá thành tôi cũng không dám đòi hỏi thêm, từ sau đó thì tôi chỉ có ý kiến sơ sơ thôi vì cái chuyện nấu cơm trong nhà, ra ngoài vườn hái hoa, bắt ốc (sên),  ngồi cạo giấy trong sở thì tôi cũng có thể học làm được, chứ nói đến cái chuyện kỹ thuật thì tôi chịu thua.  Phải chi cái bộ óc bên trái của tôi nó làm việc đàng hòang hơn, thông minh hơn một chút thì đỡ khổ cho tôi (và Hươu) biết mấy.    
                                                                  
                                                                             Bảo Trân