-
Chào bà, mời bà đứng vào đây
tránh gió.
-
Không hề gì, thưa ông, ở đây
cũng khuất gió lắm rồi. Vả lại,
tôi chỉ đứng
đây chờ nhà tôi trong phút
giây thôi, anh đang bàn chuyện
với thầy về buổi lễ
Thượng Nguyên.
-
Bà không ra ngoài hái lộc đầu
năm sao? Mấy cây hoa đào của
thầy năm nay nhiều hoa quá, hoa nở thắm
tươi, thế nào cũng đem nhiều
may mắn cho người hái lộc về nhà.
-
Thưa ông, mấy qủa quít lộc,
mấy câu thơ hay thầy cho năm nay đã đủ đem đến
may mắn cho chúng tôi rồi. Tôi
thích ở lại sau khóa lễ để nhìn
khách thập phương về chùa
dâng hương, hái lộc và thả hồn
theo khói hương trầm lãng đãng
trên không trung. Đó cũng
là một niềm vui trong đêm giao
thừa. Thế
còn ông thì sao? Ông không đi
ra ngoài hái lộc? Ồ cành
hoa hồng trên tay ông đẹp quá, đầu
năm ông đi mua hoa đấy ư? Tôi
cứ tưởng giao thừa ta
đi hái lộc.
-
Ấy, bà đừng chế nhạo tôi
chứ. Vâng, thưa bà đầu
năm thì ta đi hái lộc. Ngày
xưa, mỗi đêm giao thừa tôi
vẫn đến đón người tôi
yêu đi hái lộc
đầu năm. Người tôi yêu
rất thích hoa hồng, màu vàng
hoa vương gỉa.
Tôi đón nàng đi chùa dự khóa
lễ nửa đêm với một đóa
hoa hồng. Tôi đã hát cho
nàng nghe những lời hát của tình
yêu như thế này:
Anh
đến đón em đêm 30
Còn đêm nào vui bằng đêm
30
Anh nói với người đứng bán
hàng
Đem cánh hoa hồng làm bằng chứng
yêu em…
Kìa
bà sao vậy, mặt bà xanh quá,
bà không được khỏe?
- Không sao thưa ông, có lẽ vì luồng
gió lạnh bất ngờ. Chuyện
tình yêu của ông thơ mộng
quá. Nhưng sao ông chỉ đến
chùa một mình? Ông không đến đón
nàng đi dự lễ đầu năm?
- Thưa bà, đã hơn mười
năm nay tôi đã không được
cùng người tôi yêu đi lễ
giao thừa. Mười năm nay tôi
quên hái lộc. Cái lộc may mắn
nhất thì tôi đã
đánh mất từ ngày đó,
ngày chúng tôi xa nhau. Chúng
tôi xa nhau vì một duyên cớ nhỏ,
một nỗi giận hờn vu vơ. Tôi
bỏ đi vì tự ái, và đã
không liên lạc với nàng một
khỏang thời gian khá lâu. Sau
này tâm hồn tôi lắng dịu,
tôi biết tôi không thể quên
nàng. Tôi trở về thành
phố cũ tìm nàng, nhưng người
tôi yêu đã không còn ở chốn
cũ. Bạn bè quen cho biết, nàng
rời thành phố nhỏ sau đêm
giao thừa cô đơn. Từ ngày
trở về, mỗi đêm giao thừa
tôi tìm đến một ngôi chùa ở những
thành phố khác nhau để mong gặp
lại người xưa. Người tôi
yêu mộ đạo, nàng thích đi
chùa dự khóa lễ đầu năm. Nàng
thích nhìn khói hương trầm
bay nghi ngút. Tôi đi tìm, với
đóa hoa hồng trên tay chờ đợi. Tôi
hy vọng được gặp lại nàng, để tặng
nàng loài hoa nàng yêu thích, để nói
với nàng một lời tạ tội,
một lần thôi, dẫu có là
muộn màng.
- Thế ông có gặp lại nàng?
- Có một lần tôi tưởng
là đã gặp lại nàng. Hôm ấy,
trên đường đi làm về,
tôi nhìn thấy một người con
gái, lái xe đi ngược chiều
tôi. Người con gái có một
nét buồn phảng phất giống nàng. Tôi
quay ngược đầu xe lại cố
chạy theo mong bắt kịp người con
gái ấy. Nhưng chẳng may tôi
bị tai nạn. Chiếc xe tôi quay cấp
tốc, mất thăng bằng đâm vào
cột đèn. Đầu xe bẹm
dúm, kính vỡ cắt nát mặt
tôi. Cũng may là tôi đã không
gây thương tích cho một người
nào khác. Tôi còn giữ được đôi
mắt, cũng là chuyện không may để nhìn
thấy mặt mình vá víu, sần
sùi. Khi những vòng băng vải
được tháo ra, tôi đã hét
lên kinh hãi. Tôi không còn
là tôi của ngày xưa. Tôi đã định
kết liễu cuộc đời, nhưng tôi
lại nhớ đến lời Phật dạy,
đây cũng là cái nghiệp của
tôi. Cái nghiệp kiếp này
tôi trả chưa xong, nếu trốn tránh
thì kiếp sau cũng phải trả. Nên
tôi đành lòng sống. Không
gặp lại nàng để nối tiếp
bản đàn dang dở, âu cũng là duyên
nợ. Tôi với nàng đã chẳng
có duyên và cũng chẳng ai nợ ai… Dù vậy
nhưng tôi vẫn đi tìm, ít
nhất thì tôi cũng có thể nói
với nàng một lời tạ tội. Ngụy
trang với
một cặp mắt kính đen to, như nhìn
qua cuộc tình tôi đen tối, tôi đứng
im trong một góc nhỏ, nhìn nàng…
- Ông đã gặp lại nàng?
- Vâng thưa bà, tôi đã gặp
lại nàng. Nhưng người tôi
yêu không còn
đơn độc nữa. Nàng đã có gia đình,
một gia đình hạnh phúc. Vợ chồng
nàng, những Phật tử chân chính,
rất hăng say hoạt động Phật
sự. Tôi đắng cay cho số phận
của riêng mình. Nhưng tôi
không có quyền ghanh ghét cuộc
sống đạo hạnh đó. Tôi
chỉ biết đứng nhìn, cầu nguyện
cho nàng hạnh phúc. Tôi đã nhìn
nàng, suốt ba năm đi hái lộc
bên chồng. Tôi vẫn
đem theo một đóa hoa hồng đến
chùa để gợi nhớ hương
giao thừa năm cũ, để đắm
chìm với kỷ niệm xa xưa. Và tôi
lại lủi thủi trở về đơn độc. Nhưng
năm nay, tôi đã nhất định
gặp nàng, để trao tặng nàng đóa
hoa hồng cuối cùng, nói lên lời
tạ tội, và để chào nàng
vĩnh biệt. Bà nghĩ, nàng
có nhận lời tạ
tội của tôi không?
- Ông lạ, sao ông lại hỏi
tôi! Ông nghĩ là tôi có khả năng
trả lời câu hỏi đó thay cho
nàng?
- Tôi hỏi bà, vì cùng
là nữ giới, ý nghĩ của bà và…nàng
chắc có lẽ giống nhau.
- “Gợi lại bóng dáng của
hạnh phúc có nghĩa là mở nắp
quan tài nhìn lại mặt người
quá cố.” Ông có nghe câu
nói này chăng? Thôi thì hãy đóng
chặt nắp quan tài. Chuyện của
mười năm xưa đã trở thành
kỷ niệm. Kỷ
niệm, dù vui hay buồn đối
với người đàn bà đều đẹp
cả. Có người đàn bà nào
không hãnh diện là mình đã được
yêu và còn được nhớ…
- Vậy thì đây, Vân Uyển, đóa
hoa hồng đầu năm của em, chúc
em một mùa Xuân mới tràn đầy
hạnh phúc.
Bảo Trân