Tôi đã viết những bài thơ cuối cùng
Những bài thơ viết trên từng giòng nước mắt
Em ngồi đây tôi kể lại em nghe
Một cuộc chiến tương tàn ba thế hệ…

*

Bắt đầu chuyện của mấy mươi năm về trước
Khi bộ đội về thành vui chiến thắng Điện Biên
Rồi đến hiệp thương chia đất nước hai miền
Đem thương nhớ cho tình người dân Nam Bắc

Tôi kể em nghe chuyện của đoàn người đi
khi khói phủ mờ quê hương chưa kịp tắt
Vượt giòng sông sầu tìm dựng lại một quê hương
Nói sao cho vừa nỗi đau xót của nhịp Hiền Lương
Khi cúi mặt trên bờ hào ngăn đôi vĩ tuyến

Tôi kể em nghe
Chiều Gia Lâm không mặt trời đưa tiễn
Sáng Hải Phòng với tiếng nghẹn trùng dương
Thì sóng Sài Gòn cũng mang chung một uất hờn
Và Tân Sơn Nhất người ngỡ ngàng từng bước nhỏ

*

Em được nghe chưa
chuyện của những người dân quen đói khổ?
Gầy dựng lại cơ đồ trên mảnh đất mới quê hương
Nhưng súng đạn ghen hờn nên vẫn cứ vấn vương
Đưa người vô tội vào vòng khai cuộc chiến

Cha quen chiến đấu từ những ngày xưa binh biến
Nhìn cuộc chiến chưa lụn tàn vừa khởi điểm lại đao binh
Cha cúi đầu buồn thương tiếc tuổi xuân xanh
Của thế hệ mới trong vòng đai khói lửa

*

Con tiếp tục trên bước đường chông gai trước mặt
Như cha ngày nào ghìm súng giữ quê hương
Cháu nhỏ lớn lên khai xới lại mảnh vườn
Ươm hạt mới cho ngày mai cây trái ngọt

Mười tám tuổi học chưa tròn năm đệ nhất!
Lịnh động viên về cháu bỏ bút ra đi
Cuộc chiến tương tàn kết thúc giữa mùa thi
Theo hỗn loạn nhận kiếp người lữ thứ…

*

Tôi nói em nghe chưa
chuyện ngày Quốc Khánh tháng mười không còn được kể?
Rồi đạn pháo từng đêm ru dân trong giấc ngủ muộn phiền
Nước mắt nào rơi trong buổi tối khai niên
Khi người anh vĩ tuyến về thăm em bằng máu lửa

Em có nghe
chuyện của những người dân gục ngã khi trời chưa kịp tối?
Núi cát dập vùi, thây còn cột chặt với xích xiềng!
Khe đá mài oan linh khí đã rất thiêng
Thần Kinh hận, Trường Tiền sầu giăng mấy nhịp

Tôi kể em nghe
chuyện lửa mùa hạ nung trời hong cuộc chiến
Đốt cháy hết ruộng đồng mùa mạ mới vừa xanh
Hơn hai tháng trường quân giữ vững lòng đấu tranh
An Lộc địa, hẳn sử còn ghi chiến tích…

*

Tháng một bẩy ba người bảo mừng ngưng chiến
Báo thanh bình, nói chuyện nối Bắc Nam?!
Người ta hân hoan với những cuộc hòa đàm
Ai biết trước tháng bốn bẩy lăm mùa di tản…

*

Tháng một chưa tàn xuân Phước Long thất thủ
Tôi cúi đầu đưa người bạn mới trở về
Đầu tháng ba mồ bạn chưa xanh cỏ
Trời đã đem giông bão lấp Ban Mê…

Rồi Pleiku, Kontum dẫn về qua Phú Bổn, Cung Sơn
Máu, lệ, xác rơi theo lộ hăm mốt uất hờn
Quảng Trị mất, Huế, Lâm Đồng tan vỡ
Đà Nẵng ngỡ ngàng nhìn người về Phù Cát, Qui Nhơn.

Người hối hả từ những đoạn đường:
Nha Trang, Tuy Hòa, Cam Ranh, Đà Lạt
Dồn cứng Sài Gòn nhìn lửa Xuân Lộc nung trời
Và Biên Hòa, cửa ngõ về Sài Gòn phút chốc cũng buông lơi
Cho người vội vã bỏ quê hương trốn chạy…

*

Tôi kể em nghe chuyện ngày cuối tháng tư mùa di tản
Chưa có hỗn loạn nào bằng hỗn loạn mất quê hương
Tiếng sóng hận trong lòng
còn cao hơn cả tiếng gào thét của trùng dương
Nên lấp hẳn tiếng nguyện cầu trong hấp hối

Tại Phật ở trên cao nên lời cầu xin không tới
Vì đường loạn ly dài nên Chúa quá với tầm tay
Và Thượng Đế mải tiệc vui hôm ấy đã rất say
Nên quên nhìn xuống trời Việt Nam khói lửa…

*

Tôi đã bảo là thôi không làm thơ nữa
Viết làm gì những chuyện cũ đau thương
Nhưng nghiệp dĩ nặng mang nên mình không đành bỏ
Nên tri kỷ mình chỉ còn lại những vần thơ
Thơ thì buồn như nước mắt những đêm mơ…

Tôi hận cuộc chiến tương tàn ba thế hệ
Hận buổi ra đi không kịp nói tiếng tạ từ
Gom uất hờn tôi kết lại thành thơ
Cho em đọc để nhớ… sầu vong quốc

*

Tôi không dám làm người đi chép sử
Chỉ muốn kể em nghe
về cuộc chiến tương tàn ba thế hệ đau thương
Muốn đặt vào tay em mưu đồ:
- “Xây dựng lại quê hương.”  -
Để lấp khuất nỗi hờn dân Do Thái

Tôi biết ngày em đi tóc xanh còn chưa đầy mái
Trời Việt Nam hôm ấy vẫn còn vui
Giữa rừng người đen nghịt em đã nhoẻn cười?!
Ngỡ là mình đang tham dự một cuộc chơi!

Tôi muốn nhắc em nhớ : -
Chuyện Việt Nam xây dựng bằng nước mắt
Bằng máu người nhuộm đỏ những giòng sông
Bằng xương người phơi trên những dãy hầm chông
Bằng thịt rã trộn màu nâu đất mẹ -

Nghe thấy không em
tiếng vọng uất hờn của người dân nước Việt?
Một ngàn năm Bắc thuộc nghẹn lời than
Một trăm năm sầu Bạch Qủi chưa tan
Nay lại khóc cuộc tương tàn ba thế hệ…

*

Mai này lớn trên đất nước người xa lạ
Xin em đừng quên mình là một kẻ mất quê hương
Mất quê hương không có nghĩa là đã hết vấn vương
Xin em giữ những lời tôi nhắn nhủ…

- Về nghe em dựng lại trên tương tàn đau thương cũ
Về nghe em lấp sầu, hận, khổ, mấy mươi năm
Về để cho người thế hệ cũ hết ước thầm:
“Mơ quá nhỉ, một ngày về cố quốc.” -

Bảo Trân - Lý Tuyết Mai