Con thỏ đế ngày nào bước chân vào nhà xác lạnh
Nh́n mặt bố tím đen, nghẹn nói tiếng chẳng thành
Từ bố chết, con thành người cô độc
Quay ṿng tṛn trong quĩ đạo riêng con
Từ bố chết chỉ ḿnh con riêng khóc
Không c̣n ai để hiểu nỗi giận hờn
Từ bố chết, con thu trong vỏ ốc
Đơn côi như bố đă từng đơn côi
Và con hiểu buồn là liều thuốc độc
Là lưỡi dao cắt nát mạch sống đời
Con chợt biết, con đường ḿnh đang bước
Cũng đau buồn như đường bố đă đi
Con giận số bố con ḿnh bạc phước
Nên trời xui nên nổi việc chia ly
Con vẫn hiểu, đời không là mộng ước
Nên tay ḿnh không giữ được kiếp duyên
Cố gắng cũng chỉ hoài công sau trước
Cuối cùng chăng c̣n lại những ưu phiền
Con chợt muốn là quên đời vô nghĩa
Quên t́nh người, xem tất cả…”vô thường”
Dứt bỏ hết ưu phiền vây quấn chặt.
Làm sao đây? Ḷng vẫn nặng vấn vương!
Từ bố chết là tan rồi mộng ước
Hoài vọng c̣n, chỉ ở một kiếp mai…
Lư Tiểu Thư (1987)
Từ Bố Chết