Tháng bốn năm nào ta vội vàng ra đi
Nước mắt quạnh khô trong giây phút phân kỳ
Tháng bốn năm nào trời Việt loang màu máu
Tháng bốn năm nào người Việt sầu chia ly
Tháng bốn lại về, nhắc nhở chuyện ngày xưa
Xót xa ḷng sầu ôi nói sao cho vừa
Mười sáu năm dài làm thân người biệt xứ
Nước mắt thành gịng, ḥa chung với nắng mưa
Tháng bốn buồn ơi, tháng bốn lại về rồi
Thương cho thân ḿnh vẫn sống kiếp nổi trôi
Bao nhiêu năm qua lạc loài trên xứ lạ
Ngày về quê xưa mong đợi mỏi ṃn rồi
Ước có một ngày tháng bốn nối đàn xưa
Cung bậc yêu thương chan chứa bao ân t́nh
Tháng bốn nào về d́u nhau qua lối cũ
Để nghe gió trăng th́ thầm chúc duyên lành
Bảo Trân