Anh trách em: - “ làm thơ sao quá… dở,

cứ yêu thương, tan vỡ, vấn vương hoài!

Thiếu gì chuyện…  trời xanh , mây trắng đó,

hoa ngát hương, suối mộng… bao nhiêu hay.

 

Em viết mãi chuyện…“Tan trường chung lối

Lá me xanh , Hàng xóm của ngày xưa”.

Thi sĩ khác đâu cần nhiều như rứa

Chỉ một người, viết mãi cũng chưa vừa …” -

 

Anh ngồi post thơ tình em lên Web

Ghép những hình phụ họa cho đẹp thêm

Anh bỏ:  - cóc, nhái, thằn lằn, đà điểu -,

nhẩy lồm chồm trên thơ yêu của em?!?

 

Anh giải thích: - “mấy hình này cũng…ngộ”,

người đọc nhìn, sẽ cảm thấy vui hơn,

chứ đọc mãi… thương yêu,  rồi cách trở

quắt quay đau, tiếc nuối … cũng chán, buồn.” -

 

Anh biết không? thi sĩ nhiều tưởng tượng,

Chuyện người ta, mà cứ ngỡ chuyện mình!

Em bắt chước thi sĩ ngày xưa đó.

Viết chuyện yêu dang dở - “chóng nổi danh”-

 

Anh nhớ nhé, anh là tình đầu đó

Em có chi để “quay quắt” đâu nà!

Rời quê hương ngày em còn nhỏ xíu

Thì lấy đâu  - “dang dở” để … “xót  xa”-

 

Chắc là tại anh yêu em quá đỗi

Nên trở thành ghen quá mất đi rồi

Thôi, không viết chuyện yêu ngày cũ nữa

Bằng lòng chưa, Hươu Đảm của em ơi?

 

                       Mai Trắng (08/05)

Tâm Sự Của Hươu