Bạn hỏi – Bây giờ, nơi đất khách
Ta còn tiếp nối nghiệp văn chương?
Trả lời cho bạn sao đây nhỉ?
Ý cạn, bút vương nỗi chán chường!
Cuộc sống lưu đày trên xứ lạ
Sao khỏi cho mình muôn xót xa
Đất hứa cuồng quay đời tị nạn
Văn, thơ – Một giấc mộng xa hoa.
Viết hoài cũng một niềm đau cũ
Cũng quắt quay hồn trong nhớ thương
Đêm mộng – Đi, về muôn vạn nẻo,
mà tìm chưa gặp – Một quê hương.
Cứ một lần Xuân, một lần sầu
Nhớ mùa thương cũ, chạnh lòng Ngâu
Ai bảo thời gian là tiên dược?
Xoa dịu những niềm đau ẩn sâu!!
Bạn ở quê nhà. Ta ở đây.
Hai phương cùng một phận lưu đày!
Bạn quên văn nghiệp, đời trôi nổi
Ta bỏ thơ, theo kiếp trả vay…
Mơ ước tên vào “Văn Học Sử”
Chỉ là hoài bão một đời thôi
Văn, thơ còm cõi theo ngày tháng
Danh đâu xứng đáng để lưu đời
Bảo Trân – LTM