Đêm qua ra biển nh́n về

phương trời xa thẳm.  Bóng quê mịt mờ

Giọt sầu đọng lại thành thơ

Hồn đau như cũng vật vờ, tỉnh say

Ngày qua tháng laị cùng ngày

Vẫn phương trời lạ cuồng quay với đời

Chưa hề hoang phí nụ cười

Vẫn âm thầm đợi đổi dời quê xưa

Ngày qua tháng lại vẫn chờ

Một ngày biển lặng, thuyền xưa trở về

T́m ḿnh dưới bóng trăng quê

Nghe triền sóng đổ vỗ về yêu thương

Quên phiền muộn buổi tha hương,

buông sầu lữ thứ đại dương muôn trùng

Rồng mây gặp hội tương phùng

Sóng muôn phương cũng về cùng biển xưa…

Mơ hoài sao vẫn c̣n mơ

Đợi hoài cũng vẫn bơ vơ xứ người

Lẽ đâu lăng phí một đời

Ôm sầu viễn xứ làm người tha hương

 

Bảo Trân (1978)