Gởi về Nhất Khanh và gia đ́nh,
thay cho lời cảm ơn chân thành nhất của Bảo Trân
Bạn sẽ hỏi : - là duyên hay là nợ ?
Để bây giờ c̣n nhận được tin tôi. -
Ba mươi năm, dăm bẩy lần thăm hỏi
Rồi bỗng nhiên, bạn được… gặp con tôi !?
Dẫu biết bạn có quá nhiều vướng bận,
tôi ngại ngần, nhưng vẫn phải ngỏ lời.
Con cách trở một đại dương xa thẳm
Tôi ở đây - ruột, gan, dạ - rối bời !!
Bạn chắc hiểu, nên không cần tôi nhắc
Vẫn ân cần chăm sóc cho con tôi
Bạn dẫn dắt từng bước đường xuôi ngược
Dù tháng ngày bạn tất bật ngược xuôi
Gửi con về ấm trong ṿng tay bạn
Đỡ lo con lạc lơng, lạ phương trời
Từng chỉ bảo, thêm bao lời căn dặn
Bạn ghé vai, gánh lo hộ tôi rồi !
Cám ơn bạn, cám ơn người phối ngẫu
đă rộng ḷng, để bạn giúp giùm tôi.
Bao nhiêu lời cám ơn cho vừa đủ?
Nợ ân t́nh, khó trả, Nhất Khanh ơi…
Bảo Trân – LTM (8/28/05)
Nợ Ân Tình