Ngàn đời rêu vẫn nhuộm vàng sóng biển
Và ngàn đời tình biển vẫn thiết tha
Cho tình yêu như con nước mới sa
Cho biển vẫn yêu hòai màu vàng ấy
Rồi cũng có những buổi chiều nắng quái
Rong rêu nằm ủ rũ dưới chân ghềnh
Và hiền hòa sóng biển vẫn vây quanh
Ru giấc ngủ như ngày chưa xa vắng
Và cũng có những buổi chiều vắng lặng
Biển hát lên những lời hát thần tiên
Cho rong rêu mơ giấc ngủ ngoan hiền
Như giấc ngủ của chuyện xưa thần thọai
Rồi cũng có một buổi chiều hoang dại
Biển và rêu lên tiếng giã từ nhau
Gom u sầu rong rêu sẽ cúi đầu,
tiếc nhớ mãi những buổi chiều kỷ niệm.
Biển nhớ rêu cho đời vào quên lãng
Cho tình yêu gào thét kết thành thơ
Thương cho đời rong rêu mãi bơ vơ,
mòn mỏi ngóng về xa tìm tin biển…
Bảo Trân (1976)