Tôi thờ thẫn bên góc trời mở rộng

Nhìn chiều tàn trên biển tím hoàng hôn

Sóng gầm vang như tiếng gọi chiêu hồn

Người viễn xứ lạc loài trên biển cả

 

Đường tôi về tối, ngập đầy bóng lá

Hoa đầu mùa chưa đủ ngát mùi thơm

Khói sương đêm đã phủ kín chập chùng

Tôi chợt khóc thương kiếp người bạc phận

 

Em từ đó một thân đầy giông tố

Bão ngập thuyền đơn, bão ngập hồn đau

Ngoảnh mặt lại, quê hương xưa mất nẻo

Nhìn trông xa, trời đất lạ tủi sầu

 

Tôi và em, chưa một lần gặp gỡ

Biết tin em, qua trang báo đầu ngày

Thương cho em, một lần qua biển cả

Đánh mất tuổi hồng, nào có ai hay !

 

Một kiếp người, theo vận nước nổi trôi

Hoa vừa thắm, bỗng dưng tàn vội vã

Thôi em, cố quên đi mà sống nhá

Một kiếp người, rồi cũng sẽ trôi qua…

 

                        Bảo Trân

Một Kiếp Người