Chiều về ngang Thảo Xá Hiền
Cung
Lối cũ buồn hiu, thấy chạnh lòng
Nhớ người em gái ngày xưa ấy
Hiền thục trong vòng đai cấm cung
Lần cuối gặp nhau trĩu nặng sầu
Nụ cười tao ngộ giữ không lâu
Nghẹn ngào em nói qua giòng lệ:
- Chuyện mình, xin hẹn một kiếp sau
-
Em báo tin em đi lấy chồng
Nghiêm đường lịnh xuống, cãi được
chăng?
Chồng em cùng xứ, cùng họ đạo
Em dỗ dành tôi, chớ khổ lòng
Em bảo: - Dù yêu, cũng thế thôi
Duyên tơ không thắm, chẳng do trời
Vì chưng, lệ đã từ muôn
kiếp
Em dám ước đâu, chuyện đổi
dời
Phận người con gái Thảo Hiền
Cung
Mệnh số an bày, anh biết không
Tơ se muôn chỉ, về một lối
Luật định từ xưa, một chữ tòng
Yêu chỉ là yêu để ngậm
ngùi
Cho hồn lãng mạn phút giây thôi
Rồi mai về xứ, làm hiền phụ
Nhớ mãi… "ngày xưa, có một
người" -
Là thế, người tôi yêu lấy
chồng
Tôi về nén chặt vết thương
lòng
Mỗi lần gió đổi mùa, qua bến
Lại nhớ người em Thảo Hiền Cung
Từ đó mỗi lần sang Bến Tre
Ghé lại thềm xưa, chốn hẹn thề
Nhìn lối mòn quen qua Thảo Xá
Để thấy mạch sầu dâng. Tái tê!
Bảo Trân |