Viết
trong một ngày đi làm, buồn
Hôm qua phỏng vấn hai ông bà
Phục sức đàng hòang, dáng
thướt tha
Phong cách oai nghiêm, ung dung lắm
Văn bằng vượt hẳn cán sự xa
Tìm đủ cách giúp kiếm việc
làm
Việc nào cũng bị ông bà chê
Việc nào cũng bảo là không đáng
Thà để ông bà lãnh “weo
phe”?!
Ông hỏi: - “cô biết người
vẽ tranh ?
Kén màu, kén cọ, vải trắng
tinh
Không phải bạ đâu là vẽ đó
Phí cả một tài hoa tinh anh
Họa sĩ khác hẳn người thợ sơn
Thợ sơn thì chỉ biết sơn tường
Họa sĩ đem tài hoa xuất chúng
Họa trời mây, hoa lá, nước
non” -
Tôi bảo: - “ông về nghĩ lại đi
Tài hoa đâu phải chỉ đợi
thì
Tài hoa cũng phải cần sáng tạo
Kén vải, chọn màu có ích
chi?
Thợ sơn, họa sĩ cùng là người,
tìm, hòa màu sắc điểm tô đời.
Thợ sơn cũng biết dùng cây chổi
Sơn bức tường thành thắm nét
tươi
Ông biết gì không ? Dân
tộc tôi
quen phận hẩm hiu, kiếp nổi trôi
Tranh vẽ nơi nào cũng được
cả
Miễn là vẽ được bức tranh
vui
Chúng tôi có mặt khắp nẻo đường,
miệt mài sơn, vẽ tranh quật cường
sẻ chia kiêu hãnh, và cũng để
cảm tạ tình người đã luyến
thương
Chúng tôi đã vẽ những bức
tranh
tuyệt đẹp, vẽ trên những tường
thành
Bức tranh làm đẹp cả thành
phố
Thì đâu có phí một tinh anh. ”-
Tiễn khách về rồi nghĩ xót
xa
Thương cho thân phận kẻ xa nhà
Lạc lòai một góc trời hiu quạnh
Tưởng nhớ làng quê, lệ nhạt
nhòa
Tôi đã làm thợ sơn vẽ tranh
Sơn, vẽ những bức tranh đẹp xinh
Bởi vì không muốn làm họa
sĩ
Cất cọ, màu, nhìn vải trắng
tinh
Bao năm trôi nổi nơi quê người
Tôi vẽ bao nhiêu tranh đẹp tươi
Chỉ buồn là đã chưa thể vẽ
cho quê hương một bức tranh vui !
Bảo Trân (11/17/05) |