Máy bay đáp, lòng bồi hồi khôn tả
Tôi đến đây, vùng đất gọi quê hương
Xao xuyến quá, một tình yêu cố thổ
Tôi biết gì, để nói nhớ, nói thương?

Tôi đã đến từ phương trời xa lạ
Chưa bao giờ nhìn thấy đất quê cha
Nay lạc lõng giữa khung trời cố thổ
Nỗi cô đơn, tôi biết tả sao vừa !

Quê hương tôi, làng Bàng Trường nhỏ bé
Nằm hiền hòa trong vùng đất Quảng Châu
Giòng Trân Châu ngọt ngào đem nước đến
Trải phù sa cho đất ngập hoa mầu

Quê hương tôi, ngô lúa ngập đầy đồng
Hoa đủ màu, cây trĩu nặng cành bông
Quê hương tôi, dịu dàng mưa nắng sớm
Gió thanh bình, thỏang mát hương quế trầm

Tôi âm thầm đi qua những đường đê
Ngắm quê làng vàng óng với màu tre
Cô gái Quảng, đang trên miền cố thổ
Thèm được nghe tiếng vó ngựa xa về

(Con gái Quảng đã lừng danh một thuở
Kiếm, cung, quyền, đâu hổ mặt anh thư)
Tôi, cô gái Quảng, hà thân biệt xứ?
Đã quên rồi võ nghiệp, mải làm thơ!

Giờ tôi phải xa rời miền cố thổ
Sau những ngày thăm viếng vội vàng trôi
Chào tạm biệt, mà lòng vương vấn quá
Tôi sẽ về thăm lại, cố thổ ơi!