Này nhé, thôi đừng
có dối em
Hôm nay được điện thọai người
quen
Mách anh đi với cùng ai đó
Vào quán café thiếu ánh đèn
Người ta còn nói: - Tay đan tay
Âu yếm dường như tình đã say
Café quán vắng, phên che khuất
Anh có làm gì, ai biết, hay -
Chớ bảo là - anh bận đi làm
Thì giờ đâu để đi lang thang
Người quen em chắc nhìn ai đó,
Rồi tưởng lầm anh, thật tội oan
-
Đừng có nói là - thiệt viển
vông
Ngồi nhà tưởng tượng chuyện
mông lung -
Không tin em gọi người quen nhá
Kể rõ ngọn ngành, xem đúng
không
Em tức tốc cầm phone hỏi ngay
Thật thà thám tử cho em hay
- Chiều hôm thứ bảy hai tuần trước
Mười bốn, chị còn nhớ rõ ngày
Café Tình Mộng cuối góc đường
Cạnh hàng cơm tấm vẫn đến
thường
Áo tím vờn bay bên áo trắng -
Giải thích đi anh, cho thật suôn!
Anh ngạo: - Em thật không nhớ sao!
Ngày mười bốn đó làm
gì nào?
Chiều hôm thứ bảy, hai tuần trước
Đến quán café, thật đó sao?
Ai bảo: " Ngày xấu, khỏi đi
làm
Ở nhà, tỉa lại mấy chậu lan
Đóng thêm hàng dậu cho thiên lý
có chỗ leo, khỏi mọc tràn lan …"
Giờ nói, anh đi quán café
Cùng ai, áo tím đẹp khỏi chê
Thám tử nào đâu, sao hay thế?
Kể rõ tội tình. Anh thấy quê -
Ừ nhỉ, sao mà nghĩ không ra
Hôm đó, đúng là anh ở nhà
Làm vườn, nhổ cỏ, đóng
dậu mới
Rồi phải tỉa thêm mấy chậu hoa
Ồi chao, em trách lầm anh rồi
Thôi nhé, huề nghe, em xin lỗi
Thám tử, nhìn lầm thiệt báo
hại
Không phải anh thì cũng tốt thôi
Em hứa từ nay không nông nổi
Chưa rõ nguồn cơn, đã kết
tội
Nhưng cũng tại yêu anh quá đỗi
Nên nổi cơn hờn ghen đó thôi
Bảo Trân
|