Tiếng hát nào vang lên giữa đồi
thông
Mà âm thanh như đứt khoảng lưng
chừng
Ta lặng lẽ buông mình trong tiếng gió
Thờ thẫn tìm đường để đến
với em
Hàng thủy dương vẫn buồn không
cúi mặt
Như một buổi chiều nào em đã đến
với ta
Bằng tất cả nụ cười trong ánh
mắt
Bằng tiếng hát mơ hồ ru ta ngủ giữa
chiều thu
Ta muốn nói với em rằng em cho ta tất cả
Nhưng ta không còn gì để lại
cho em
Cây đàn, người bạn suốt đời
ta không quên
Hy vọng, nụ cười, ôi chiến tranh đã cướp
Ta chỉ có một lời thơ ngạo nghễ
Một giọng hát buồn, và một thân
thể tật nguyền
Nhưng không, em cứ tin rằng ta sẽ chẳng
cho em
Tất cả, ta sẽ dành cho người mẹ đã bao
năm đau khổ
Em biết không đã biết bao nhiêu lần
mẹ khóc
Vì đàn con vẫn chưa dứt bỏ hận
thù
Từng mùa thu rồi lại từng mùa thu
Mẹ vẫn khóc cho những đứa con vừa
nằm xuống
Em biết không mẹ ta có nỗi buồn vào
tháng bốn
Tháng bốn của mưa mù, tháng bốn
của chia ly
Tháng bốn nào ta vác đàn ra đi
Và vẫn nhớ muôn đời ngày tháng đó
Ta vẫn mơ đi tìm cho mẹ ta ngày tháng
bốn
Tháng bốn của thanh bình tháng bốn
của đoàn viên
Ta sẽ là người gẩy khúc đàn điên
Cười ngạo nghễ cho quê hương ngày
tháng bốn
Bảo Trân (4/79)
|