Tạ từ, cất bước sang ngang
Em đi, để lại ngỡ ngàng riêng anh
Lỡ rồi ước nguyện ba sinh
Ngùi trong gió lạnh, một mình trở trăn

Tình ơi, thơ đã lạc vần
Cung thương lỡ nhịp sắt cầm, ngẩn ngơ
Dở dang mối chỉ, đường tơ
Vì đâu thành chút duyên thừa? Xót xa.

Những ngày yêu cũ đã qua
Tình xưa rồi sẽ như là…khói mây
Xa xôi quá, những tháng ngày
đắm say, thơ mộng. Còn đây - nỗi sầu

Nếu đừng mơ chuyện cau trầu
Thì đâu ấp ủ niềm đau bên thềm
Thì đâu khắc khỏai từng đêm
Lệ rơi canh vắng, hờn thêm dáng gầy

Người phương xa hỡi, có hay?
Sầu em góp lại, trải đầy trong thơ!!

Bảo Trân