Ngày xưa con bé bà nuôi
Ốm đau bà nấu cho nồi cháo hoa
Hành, gừng cho cảm xông ra
Cho con khỏe lại để mà rong chơi
Từ con lưu lạc quê người
Thư sang, bà vẫn gửi lời dặn con:
“Rằng đừng dăi nắng, dầm sương
Ốm đau chẳng có bà gần chăm con”
*
Cách bao ngày tháng héo hon
Gặp bà lần cuối ngỡ ngàng bà ơi!
Lệ tuôn đẫm, cổ nghẹn lời
Gọi bà một tiếng cuối. Thôi cũng đành!
Trách ông tạo, oán trời xanh
Hay sầu số kiếp gia đ́nh nát tan
Giận sao phút cuối muộn màng
Để bà nuối tiếc, lỡ làng chờ mong…
*
Phải chi gặp lúc bà c̣n
Nói cho bà biết rằng con nhớ bà
Bây giờ âm cách, dương xa
Có bao giờ được gặp bà nữa đâu
Khăn tang con quấn ngang đầu
Đưa bà, đưa cả nỗi sầu ngày xưa
*
Chiều nay gió lạnh sang mùa
Nhớ bà, nhớ bát cháo hoa... nghẹn ngào
Lư Tiểu Thư