Text Box:  
Chương I
 
         Hai giờ học đầu tiên chậm chạp đến mấy rồi cũng phải trôi qua. Ông thầy Triết bước ngay ra cửa khi tiếng chuông ra chơi vừa reo hồi thứ nhất.  Tôi gấp vội quyển vở Tâm Lư Học đang chép dở dang lại, đẩy quyển vở vào hộc bàn rồi nhanh nhẹn bước chân ra.  Con bé Ngọc Yến vẫn c̣n ngồi tại chỗ không chịu nhúc nhích, nó đang càm ràm là - “ông thầy không biết điệu, mở hàng niên học bằng cách cho học tṛ viết túi bụi ngay từ phút đầu tiên, thế nào cũng rông nguyên cả năm…”- 
         Tôi cười:
         -  Rông hay không rông th́ cũng năm thi, tập bận là vừa “con” ạ, tránh ra cho tao đi. 
         Con nhỏ ngang bướng chặn lối tôi:
-  Mày làm cái ǵ hấp tấp như ma đuổi mày vậy.
Phương Lan ngồi bên góc bàn đối diện quay sang trêu tôi:
-  Lại đi t́m bạn cũ thôi.
Ngọc Yến vẫn chưa hết làu bàu:
-  Tao với mày không là bạn cũ sao?
Tôi phóng nhanh ra cửa, nói vói lại:
        -  Mày th́ là bạn cũ, nhưng chắc ǵ mấy bà bán hàng ở dưới quán hiệu đoàn là bạn cũ.
         Tôi chạy như bay xuống cầu thang, bụng rủa thầm Ngọc Yến, con bé này mới ngày đầu năm đă trở chứng, chắc ǵ tôi mua đồ ăn cho kịp.  Sao mà khổ cái thân tôi quá không biết, chẳng biết kiếp trước lớp tôi có nợ nần ǵ với bà tổng giám học không mà hai năm liền được sắp ở trên lầu.  Năm ngoái lớp tôi nằm ở pḥng thứ hai dăy lầu bên trái, năm nay được dời ra ngay pḥng đầu tiên gần cầu thang ở dăy lầu bên phải.  Mà hai cái góc lớp này th́ cái nào cũng nằm xa quán hiệu đoàn, điệu này là tụi  nhóc đệ tứ với bọn nhất A Pháp ở dăy lớp dưới lầu sẽ mua hết qùa trong quán hiệu đoàn mất. 
         Qủa nhiên khi xuống đến nơi tôi đă thấy mấy ṿng rào học tṛ kiên cố bao quanh những khung cửa sổ nhỏ của quán hiệu đoàn, tôi biết là sẽ không đủ th́ giờ cho tôi chờ để đến phiên mua.  Tôi chỉ có 15 phút đồng hồ ngắn ngủi. Tôi c̣n phải đi xuống sân thư viện để gặp bọn Hương, Tường, Khanh, Ái nữa.  Tôi khều con bé đứng gần cửa sổ thứ nhất:
-  Cho chị gởi được không cưng ?
Con bé lắc đầu :
-  Không được chị ơi, mấy chị kia rủa em chết.
Tôi nh́n quanh, bắt gặp những cái “cửa sổ linh hồn” nh́n tôi không có lấy một tí ti thiện cảm. Tôi quay ra, rầu rĩ, vậy là có cơ hội nhịn đói đến trưa về, giờ chơi thứ hai th́ c̣n ǵ để mà mua nữa.  Vừa bước chân ra đến cửa tôi nghe có tiếng gọi :
-  Trân, phụ tao với.
Rồi cái đầu tóc ngắn ngủn của Cát Tường ló ra, tiếp theo là thân h́nh “hộ pháp” của nó.  Gọi là “hộ pháp” th́ cũng tội cho Cát Tường, v́ thật ra th́ nó chỉ to con, cao nhất bọn 5 đứa tôi thôi.  Cát Tường hơi giống con trai ở cái tướng cao lớn của nó, thêm cái tiếng nói ồm ồm và cái tên nghe không giống tên con gái tí nào. Cát Tường giải thích nó là điềm lành, là ước mơ của mẹ nó.  Chả là nhà có một bầy con gái 5 đứa mà chẳng có lấy một đứa con trai nào, nên khi sinh nó ra mẹ nó bèn đặt cho nó cái tên Cát Tường, hy vọng điềm lành sẽ đến và quả nhiên sau Cát Tường mẹ nó sinh được thêm hai đứa con trai.  Cát Tường có thêm một cái tật là hay xưng tao mày với lũ bạn trai học thêm những giờ Toán Lư Hóa,  và chả bao giờ con nhỏ chịu nép ḿnh là thường t́nh nhi nữ cả.  Cát Tường cũng học trên lầu như tôi, lớp học của nó cách lớp tôi chỉ có một lớp C Pháp nằm ngay căn pḥng giữa hành lang đệ nhất, thế mà nó xuống trước tôi mới hay.  Trên tay Cát Tường đầy bánh trái, dĩ nhiên là nó được tôi giúp một tay.  Vừa chuyền thức ăn qua tay tôi nó vừa dặn :
-  Cấm mày ăn trước đó nghen. 
Tôi bực ḿnh :
-  Tao đă mở gói nào ra đâu mà mày phải dặn.
Cát Tường cười hề hề :
-  Đó là tao nói pḥng hờ thôi, kẻo mấy đứa kia nó nạnh hẹ tao.
Rồi nó dỗ dành tôi :
-  Tao có ăn hết một ḿnh tao đâu, tao mua cho cả bọn ḿnh mà.
Hai đứa tôi đi về phía con đường dẫn xuống thư viện, gần đến con đường Bô Na th́ gặp Thúy Ái một ḿnh đi lại.  Cát Tường hỏi :
-  Hai đứa kia đâu rồi ?
Ái đáp :
-  Hoài Hương về lại lớp có việc cần, Nhất Khanh bận họp ban chấp hành lớp nên không đến được, chỉ c̣n lại có tụi ḿnh thôi.
         Ba đứa vừa đi dọc theo con đường Bô Na dẫn xuống hồ bơi và sân thư viện vừa chia nhau những gói me, gói bánh mà Cát Tường vừa mua.  Trời tháng mười năm nay âm u nhưng may quá không có mưa, không như buổi khai trường năm ngoái bọn tôi dầm mưa ướt như chuột lột. Thúy Ái nói :
-  Trời buồn quá, năm chia ly có khác.
Cát Tường lắc đầu :
-  Con này rơ thiệt vô duyên, mới đầu năm mà đă nói tới chuyện chia ly. 
         Tôi binh Thúy Ái, bảo Cát Tường :
          -  Nó nói đúng mà, rồi mày coi, ngày tháng sẽ qua mau như thoi đưa, và ḿnh sẽ không c̣n có những ngày bên nhau trong góc sân trường này nữa.
         Ba đứa tôi ngồi xuống bên cạnh bờ tường thấp ngăn cách dăy lớp học và hồ bơi, Tường nói :
         -  Vậy th́ năm nay tao phải đi bơi cho nhiều mới được, kẻo sang năm ra trường rồi, chẳng c̣n có dịp, mà tội cho tao, mấy cái lớp học thêm buổi chiều bên ngoài chiếm hết mất tiêu cái thời khóa biểu của tao rồi.
         Tôi bảo Tường :
-  Th́  cố gắng mà t́m th́ giờ đi, nếu không th́ mày sẽ hối hận là đă  không làm được việc mày có thể làm được.
Thúy Ái chợt hỏi tôi :
-  Thời khóa biểu lớp mày có ông thầy nào tên Toàn dạy Lư Hóa ?
Tôi nói :
-  Có, mà có chuyện ǵ vậy ?
Thúy Ái nói :
-  Ông Toàn cũng dạy Lư Hóa bên mấy lớp A Pháp, mày coi chừng, tụi nó đồn rầm lên là ông thầy trẻ tuổi này mới từ Cần Thơ lên, đă có nhiều scandal lắm rồi, và có điều tao muốn cho mày biết là ông thầy này đă có vợ con đàng hoàng.
         Tôi bực ḿnh :
-  Chuyện đó ăn thua ǵ tao.
Ái từ tốn :
-  Ăn thua chứ, tao chỉ sợ mày không bỏ quên được cái tánh lăng mạn, mơ mộng hăo huyền của mày.  Năm nay là năm thi nghe Trân, một trong năm đứa mà rớt th́ buồn lắm đó.
         Tường càu nhàu :
         -  Tao ngán ngẫm cho cái lũ ban A, ban C của tụi mày quá, cả ngày mơ mộng với thẫn thờ, biết vậy tao kéo tụi bay đi theo tao cho cả ngày tụi bay luẩn quẩn với mấy cái phương tŕnh thôi là cũng đủ “ lăng quên đời” .