Thân tặng các nàng Tiên trong nhóm Bát Tiên
                                                            Riêng gửi về Ngũ Tiên, thay cho một lời cảm ơn nồng ấm     
  

         

Từ ngày đầu tiên khi biết những văn phòng GAIN được phép tuyển thêm người, Ngim đã gọi về văn phòng Pomona cho tôi và Grace hỏi:
- Hai đứa mày có muốn đến chỗ tao làm việc không? Vùng VI này đang cần rất nhiều người, ít nhất là bốn units, bảo đảm hai đứa mày sẽ được nhận. GAIN sắp sửa bị contract out rồi, vô trước ngày nào là đỡ ngày đó.

Tôi và Grace nhìn nhau ái ngại không biết phải trả lời Ngim ra sao, vì nếu không muốn đi qua GAIN thì chúng tôi đã không mất công để đi thi. GAIN hay là Greater Avenue for INdependence, là một chương trình mới của bộ xã hội, chuyên phụ trách về vấn đề tìm công ăn việc làm cho những người đang hưởng trợ cấp để họ có thể tự lực cánh sinh. Những văn phòng GAIN này mới mở nên được trang bị rất đầy đủ, đẹp đẽ, computers mới, bàn ghế mới, thêm công việc làm chuyên môn có thứ tự lớp lang chứ không lôi thôi như những văn phòng chuyên lo về vấn đề trợ cấp. Tôi và Grace làm mãi ở cái văn phòng lo trợ cấp này đã mười mấy năm rồi, ngày nào cũng quanh quẩn với công việc cho tiền mặt, foodstamps, medical nên đã chán ngấy lắm rồi. Được chuyển sang làm ở GAIN là một ước mơ mà bọn tôi ấp ủ từ bấy lâu nay. 

Nhưng cái văn phòng GAIN vùng VI nơi Ngim làm này ở thành phố Bell tận góc hai cái xa lộ 60 và 710, xa quá là xa. Cứ theo như lời than thở của Ngim thì cái văn phòng này đã nổi tiếng là có nhiều việc làm, vì khách hàng đông, đã vậy mà xếp lớn còn hà khắc với nhân viên, xét nét giờ giấc, việc làm. Mỗi lần gọi nói chuyện với Ngim, tôi chỉ nghe con nhỏ thì thầm qua điện thọai như sợ có người đang rình mò, kiểm sóat. Vậy mà bây giờ nó lại rủ hai đứa tôi đi làm cùng chỗ với nó.

Grace đậu vào band hai, đã được văn phòng GAIN vùng III gọi đi phỏng vấn, đang chờ kết quả. Tôi thì chỉ thua Grace có nửa điểm thôi nên nằm ở band ba, nhưng tôi cũng hy vọng được vùng III gọi đi phỏng vấn. Không riêng gì tôi và Grace, những người đậu cái kỳ thi vào GAIN kỳ này, cư ngụ trong phần thung lũng phụ cận San Gabriel, ai cũng muốn được vào làm ở vùng III, cái vùng nổi tiếng là nhàn hạ. Đã ít việc làm thì chớ, xếp thì nhắm một mắt rưỡi, mở có nửa mắt thôi, nên nhân viên dưới tay tha hồ mà vùng vẫy.
 
Ngim nói miên man không chịu dứt, nó còn họach định chương trình cho ba đứa những ngày sắp đến, cứ y như là tôi và Grace sắp sửa đi làm với nó ngày mai không bằng. Tôi và Grace ậm ừ cho qua câu chuyện. Trước khi cúp máy, Ngim còn dặn:
- Hai đứa mày gọi phone cho bà thư ký văn phòng tao ngay, xin hẹn đi phỏng vấn.

Grace gác điện thọai rồi lắc đầu thở dài:
- Mày ở gần đây, đi lên đó còn đỡ khổ. Từ nhà tao tới đó ít nhất là 50 miles. Nghĩ tới con đường dài mà tao ngán ngẫm, nhưng lỡ cơ hội này thì biết còn cơ hội khác nữa không??

Tôi cũng rầu rĩ không kém nó, bởi vì nghe như lần này là lần chót có cuộc thi vào GAIN. Sau đó thì chương trình GAIN này sẽ được giới chức trách của quận Thiên Thần giao cho những nhà thầu tư để giảm bớt tốn kém cho ngân sách. Lỡ cơ hội này thì bọn công chức của chúng tôi sẽ mất đường thăng tiến.

Tôi thi vào GAIN đã hai lần rồi, lần trước thiếu có nửa điểm nên lọt sổ. Lần này khá hơn nhờ tôi mới vừa học xong cái lớp văn phạm Anh Văn, chữ nghĩa còn nằm ở trong đầu nên tôi mới qua được những câu hỏi văn chương hóc búa. Mà giả dụ sau này có còn cuộc thi nào khác nữa thì chưa chắc gì tôi đã đậu, chữ nghĩa lâu ngày biết còn nằm tại chỗ hay không?!

Nhưng nếu tôi nhận lời đi về vùng VI làm thì xa quá, con đường từ nhà tôi lên đến thành phố Bell này đúng 30 dặm. Tôi đã từng từ chối 30 dặm đường dài một ngày của năm năm về trước khi tôi được thăng chức lên làm xếp, đổi về thành phố Pasadena. Bây giờ liệu tôi có đủ can đảm để đi một đọan đường 30 dặm nữa hay không?

Hai tuần lễ trôi qua, Grace cũng không có tin tức gì từ vùng III. Gọi sang cho ông xếp Bob đã phỏng vấn nó thì ông xếp này chỉ cho biết là đang chờ lệnh của trung ương, vùng III đông đảo quá rồi nên phải dành ưu tiên cho những văn phòng khác tuyển người vào trước.

Rồi Ngim gọi đến, con nhỏ gắt:
- Tại sao từ hôm đó tới giờ không thấy tụi mày gọi để xin đi phỏng vấn?

Thì ra Ngim thấy người mới cứ tấp nập đến văn phòng để phỏng vấn mà không thấy bóng dáng chúng tôi đâu, con nhỏ bèn chạy xuống phòng thư ký hỏi thăm. Người thư ký cho biết là đâu có thấy ai gọi đến để xin việc. Mà nhìn thấy địa chỉ của hai đứa tôi ở tận San Bernardino County, xa quá là xa, nên người thư ký cũng thông qua, không thèm gọi đến để xem chúng tôi có muốn đi làm ở Bell không. Tôi với Grace còn đang ú ớ thì Ngim đã nói tiếp:
- Tao sẽ làm hai cái hẹn cho hai đứa mày, 10 giờ sáng ngày mai, hai đứa mày mà không đến thì đừng nhìn mặt tao nữa. 

Nói thì nó nói vậy thôi, chứ chúng tôi không nhìn mặt nó thì nó cũng tìm đến để nhìn mặt chúng tôi. Ngim đã thuyên chuyển về Bell làm đã bốn năm rồi, nhưng cứ cách một tháng thì nó lại tìm đến rủ tôi và Grace đi ăn trưa vì cứ hai tuần là Ngim được nghỉ một ngày thứ sáu. Đi ăn về nó còn ngồi nán lại, vừa giúp chúng tôi xếp gọn lại mấy cái giấy tờ vào hồ sơ, vừa tán gẫu cho đến gần giờ tan sở mới chịu về nhà. Bởi vậy tôi cứ tưởng như nó vẫn còn làm việc ở đây, ngay dưới lầu chứ không xa.

Tôi nói với Grace:
- Thôi cứ để Ngim lấy hẹn cho mình đi, biết đâu mình…không được chọn. Mà lỡ có trúng tuyển rồi thì sau đó mình từ chối cũng không sao, nếu mình may mắn được vùng III gọi tới.

Grace cũng đồng ý với tôi. Ngày hôm sau con nhỏ chở tôi tới vùng VI thử thời vận. Ngày hôm trước, Ngim đã chạy đôn đáo chớp đèn cho mấy người xếp nó quen: hai nàng xếp Mễ với hai nàng xếp Việt Nam, làm một cuộc phỏng vấn cho có lệ, nên không cần thi thì hai đứa tôi cũng phải đỗ. Vậy mà nàng xếp Việt Nam quá quắt, quay tôi vòng vòng như quay dế. Sau khi hỏi hết đời công, đời tư của tôi rồi nàng còn ỡm ờ quay sang nói với nàng xếp Mễ:
- Cô ta ở xa quá, chắc là không tiện cho cô ta đến đây làm đâu, có lẽ cô ta nên chờ El Monte gọi thì tốt hơn hở?

Nàng xếp Mễ cũng gật gù đồng ý. Tôi mau mắn đáp lời nàng xếp Việt:
- Tôi đã bỏ lỡ nhiều cơ hội lắm rồi vì cái tính ngại ngần con đường thiên lý, nhưng lần này tôi sẽ cố gắng một phen.

Tôi trả lời như vậy cũng là tại con nhỏ Ngim thôi. Nó đã dặn tôi phải nói những lời trái với sự thật của lòng tôi. Ai dám bảo là tôi không sợ con đường thiên lý. Tôi “âu yếm” nhìn nàng xếp Việt Nam thầm nghĩ:
- Nàng cứ chất vấn, hành hạ tôi cho thỏai mái đi, mai này "lỡ" mà tôi vào làm trong cái unit của nàng, tôi cứ…bình chân như vại thì nàng sẽ tha hồ mà khổ với tôi.

Grace thì còn xui hơn tôi. Cái nàng xếp Việt Nam đáng lý phỏng vấn Grace không dưng được xếp lớn phái đi dự một buổi họp ở văn phòng trung ương nên để cho một nàng xếp người Nga thay thế. Grace bị nàng xếp người Nga này quần thảo đến chóng mặt, nhức đầu. Đã vậy, nàng xếp Nga này còn tuyên bố là nàng chỉ cần tuyển Job Developers vào làm trong unit của nàng thôi. Tội nghiệp cho Grace, con nhỏ than:
- Từ nào tới giờ tao có biết Job Developers làm cái nghề ngỗng gì đâu. Thì ra mấy cái anh chàng này là chuyên viên đi tìm việc cho khách hàng của chương trình GAIN. Hèn chi bả hỏi tao có muốn đi vòng vòng mấy cái hãng xưởng tìm việc làm cho khách hàng không, mỗi tháng thì tao nhắm có thể tìm được bao nhiêu việc làm. Tao cũng tình thật trả lời là cái nghề này không hợp với tao đâu. Tao đã ít ăn ít nói thì chớ, thêm lái xe tới được chỗ này làm đã là một cố gắng phi thường rồi. Tao đâu còn hơi sức nào nữa để đi hết nơi này đến nơi khác. Chắc là bả cho tao rớt quá.

Tôi và Grace ra về, lòng…hân hoan thơ thới. Cứ như cái tình hình vùa rồi thì cường độ cái giòng điện để cho Ngim chớp đèn không mạnh lắm. Có lỡ chuyến tàu này chắc không ai nỡ trách gì ai.

Nhưng hỡi ôi, sáng hôm sau tôi và Grace vừa vào sở làm, chưa kịp uống ly café đầu ngày thì bà xếp lớn đã cho gọi chúng tôi vào phòng làm việc của bà. Bà đưa cho hai đứa tờ công điện của văn phòng trung ương vừa gởi đến cho biết ngày trình diện của chúng tôi ở nhiệm sở mới, Bell, Bandini, vùng VI. Chúng tôi có hai tuần lễ thu xếp việc làm hiện giờ để bàn giao cho người khác.

Hai đứa tôi trở về bàn làm việc. Grace rầu rĩ nhìn tôi, con nhỏ vẫn còn chút hy vọng ở vùng III. Tôi bảo Grace gọi sang bên vùng III xem tình hình có khả quan không, Grace không dám gọi, nó đưa số phone cho tôi nhờ gọi thế. Tôi gọi sang vùng III gặp ông xếp Bob, nói cho ông biết là vùng VI đã nhận chúng tôi rồi, ông nên dục xếp lớn của vùng III quyết định nhanh đi. Tôi nói với ông:
- Vùng III mà không nhận tôi với Grace là một mất mát lớn lao đó. Tụi tôi là công chức mẫn cán, vàng ròng, kim cương thứ thiệt.

Ông Bob thở dài:
- Tiếc quá, nhưng biết làm sao được chị ơi, tụi này chưa biết phải chờ đến khi nào. Vùng VI gọi thì đi đi, nếu không may có lịnh ngưng tuyển người thì có phải lỡ dịp không. Chịu khó đi xa một thời gian rồi xin thuyên chuyển.

Tôi và Grace đành khăn gói ra đi.
Mấy ngày đầu tiên tôi đi làm, ông chồng tôi hồi hộp về sớm ở nhà chờ đợi. Ngày thứ nhất tôi ở nhiệm sở mới về, thấy tôi bỏ giỏ xách lên bàn không phàn nàn gì ông cũng an tâm. Chiều ngày thứ hai đi làm về tôi đã thấy ông chồng tôi đứng chờ sẵn ở ngòai sân, trước cánh cửa garage mở rộng. Thấy tôi vừa lái xe vào vừa hát nho nhỏ theo những lời hát vọng ra từ trong cái cassette, ông gật gù:
- Dấu hiệu tốt, dấu hiệu tốt.

Có lẽ là ông sợ tôi sẽ đùng đùng xách giỏ xin về như một lần cách đây năm năm trước. Ông đâu có biết nỗi lòng của tôi, lần này có cắt cổ tôi cũng không dám xin về, bởi vì chính Ngim là người giới thiệu tôi và Grace vào làm việc ở văn phòng đó. Ngày đầu tiên tôi và Grace đến trình diện, Ngim đã đến thật sớm đón hai đứa tôi từ ngòai bãi đậu xe, dắt hai đứa tôi vào văn phòng thư ký làm giấy tờ. Nó đã căn dặn trước là muốn xin thuyên chuyển thì phải chờ qua probation và phải…hỏi ý kiến nó. Tôi mà dám xin về ngang xương thì nó sẽ là người đầu tiên cầm dao đến để xin tôi tí huyết.

Cũng may là lần thuyên chuyển này của tôi nhằm mùa hè nắng ráo, nên con đường đi năm nay cũng sáng sủa hơn con đường mưa bão của mùa đông năm năm trước. Hơn nữa, ở nhiệm sở mới này tôi có Grace, có Ngim, nên tôi không cảm thấy cô đơn. Vả lại, tôi và Grace đã bàn với nhau, đi thêm một vài ngày nữa cho quen đường quen xá rồi hai đứa sẽ đi chung xe cho đỡ ngại đường xa. Hai đứa sẽ gặp nhau ở Diamond Bar Park and Ride ở khỏang giữa hai xa lộ 10 với 60. Tôi và Grace sẽ thay phiên nhau lái cách ngày. 

Tôi chia thời khóa biểu rõ ràng, tôi chỉ lái xe ngày nắng ráo, không lái xe ngày mưa bão. Tôi không lái xe ngày thứ hai đầu tuần và cũng không lái xe ngày thứ sáu cuối tuần. Grace cũng dễ dãi bằng lòng, bởi vì bắt được tôi lái xe là một việc ngòai sức tưởng tượng rồi, đâu có cãi cọ gì được. Từ bao nhiêu năm nay làm chung với nhau, có đi đâu thì Grace và Ngim vẫn thay phiên nhau làm tài xế cho tôi. Ngim đổi đi Bell làm rồi là Grace lãnh tòan phần trách nhiệm. Hơn nữa thà là nó cầm tay lái những ngày mưa bão còn hơn là giao xe cho tôi, chẳng khác nào giao thân cho tướng cướp, mà nhất là tướng cướp đó lại là tôi, 100 phần thì chắc ăn 95 phần cầm cái chết trong tay…Với cái lối lái xe của tôi thì mỗi lần lên xe Grace chỉ có thể làm được một việc duy nhất là cầu nguyện xin thượng đế cho về đến nơi đến chốn bình yên.

Tôi, Grace, và một vài người nữa đến trình diện trễ, nên chỉ được thong thả đúng hai ngày, đủ thì giờ để làm quen nhau, làm quen không khí làm việc của GAIN rồi bị bắt vào chương trình huấn luyện ngay tuần sau. Vì có đủ số nhân viên mới để mở lớp huấn nghệ, nên bà giám đốc văn phòng cho mở ngay một khóa huấn luyện tại gia. Chương trình huấn luyện sẽ do chính ban giảng huấn xếp lớn, xếp nhỏ của vùng VI phụ trách. Vùng VI thật không hổ danh là trung tâm huấn luyện. Tôi chưa gia nhập quân đội bao giờ nhưng tôi nghĩ những người tân binh của trung tâm huấn luyện Quang Trung cũng chỉ khổ bằng chúng tôi trong hai tuần lễ huấn nhục này thôi. 

Chúng tôi bị quần thảo đúng từ tám giờ sáng đến bốn giờ rưỡi chiều. Một ngày chúng tôi được nghỉ giải lao hai lần, một lần không quá mười lăm phút, một giờ nghỉ ăn trưa, thì giờ còn lại phải chú tâm vào chương trình "tu học". Bao nhiêu qui chính, điều lệ, thủ tục, phương thức làm việc của GAIN đều được nhồi nhét cấp tốc vào những bộ óc nhỏ bé của chúng tôi. Đã thế thôi đâu, vừa tan học trở về bàn, tưởng có thì giờ đi lang thang tán gẫu vài ba chục phút còn lại thì tôi lại bị bà xếp nhỏ lôi ngay vào phòng làm việc của bà, bắt thực tập ngay mấy cái hồ sơ mới cho nó quen việc. Thấy mặt mũi tôi úa sầu như cánh hoa ban chiều, nàng xếp Việt phỏng vấn tôi ngày nào nhẹ nhàng tìm đến trao cho tôi một vỉ Tylenol mới toanh làm "quà tao ngộ" và cũng gọi là để hỗ trợ tinh thần tôi, nàng an ủi:
- Chịu khó một chút đi, thao trường đẫm mồ hôi thì sa trường sẽ bớt đổ máu…

Sau khóa học xử dụng computer ở Long Beach, chúng tôi thật sự bắt tay vào việc. Mỗi người chúng tôi có một cái cubicle nhỏ để tha hồ bày biện trang hòang. Cái cubicle nho nhỏ của tôi có hai khung kính lớn. Mỗi sáng kéo tấm mành sáo lên rồi là tôi có thể ngồi uống café, ăn donut, ngắm mấy ông lính bên Army Reserve tập thao diễn trước khi sửa sọan gặp khách hàng. Khách hàng thì ngày có, ngày không, mà ngày không thì nhiều hơn ngày có.

Những ngày tôi còn ở bên văn phòng trợ cấp, khách hàng không thèm hẹn trước, cứ tới lui nườm nượp, khi đòi tiền, đòi foodstamps, khi đòi thay lại ID, khi đòi thẻ medical mới…chao ôi, trăm ngàn thứ việc. Ở đây thì gọi mời hòai khách hàng cũng không tới, phải dọa nạt mãi mới chịu đến gặp worker. Bởi vì gặp worker sớm ngày nào là sẽ bị bắt đi tìm việc làm sớm ngày đó. Mà có ai dại gì để bỏ giấc ngủ ngày của mình để đi ra đường làm việc đâu.

Cái nhiệm sở mới của tôi mang tiếng là nằm ngay phố thị, mà chợ thì xa, shopping đi cả ngày mới tới, chung quanh tòan là công xưởng, nhà máy, đâu có chỗ nào hấp dẫn để tham quan. Hèn gì mà nhân viên không trở thành mẫn cán sao được. Vùng VI này là vượng địa của dân bản xứ, nên số nhân viên Mít đếm được trên đầu ngón tay. Tôi gặp thêm được mấy người bạn Mít, phần nhiều là những người phải chịu khó vượt con đường thiên lý như Grace, như tôi. Ai cũng mang cùng một tâm trạng – lỡ mất cơ hội vào GAIN thì làm sao – đồng bệnh tương lân, nên chúng tôi dễ dàng kết thân với nhau. Buổi trưa, bọn tôi chiếm cái bàn dài nhất của phòng ăn làm chỗ hội họp, thay phiên nhau đem bánh canh, gỏi cuốn, bún riêu, mì quảng v.v…vào đãi đằng nhau. Nàng xếp Việt Nam ngày nào ỡm ờ với tôi bây giờ là xếp của tôi. Chẳng là tôi vào làm với bà xếp Mễ được ít lâu thì bà xếp của tôi được thượng cấp chiêu đãi cho làm một công tác đặc biệt nên cái nhóm nhỏ của tôi bị phân tán mỏng. Tôi được đưa vào làm với nàng xếp Việt Nam. Cái nàng xếp này bây giờ "mê" tôi ra mặt, xưng em, gọi tôi bằng chị ngọt xớt. Chắc là nàng sợ tôi nhớ cái chuyện nàng "chê" tôi ngày trước rồi tôi nổi cơn gàn bướng thì đời xếp của nàng sẽ…long đong. Xếp mà tôi xài xể như…em út, vậy mà nàng mến tôi mới lạ.

Nhưng cái dấu hiệu tốt và cái ánh nắng sáng sủa của mùa hè nắng ráo không tồn tại được lâu. Sang đến mùa tựu trường thì tôi và Grace bắt đầu lao đao với mấy chục dặm trường xa lộ. Cứ một tuần lễ thì ít ra chúng tôi cũng phải có một ngày "xuống đường". Chúng tôi phải rời xa lộ đi xuyên qua những con đường thành phố để đến sở làm. Sau hai tháng trường vất vả ngược xuôi với giòng xe cộ đông đảo, tôi bàn với Grace tìm đường xe bus hay xe lửa mà đi cho đỡ tốn sức lao động, chứ cứ đi mãi như thế này thì tôi không bảo đảm sẽ chờ qua được probation. 

Gọi lên mấy hãng xe bus thì tôi được cho biết là không có chuyến xe bus nào đi từ vùng Pomona lên thẳng đến Bell, nhưng có một chuyến xe lửa đi từ Riverside chạy lên Los Angeles. Chuyến xe lửa này có trạm ngừng ở những thành phố tôi và Grace cư ngụ, và chuyến xe lửa này cũng có một trạm ngừng ở thành phố Montebello cách văn phòng tôi chỉ có mấy con đường. Tiện lợi hơn nữa là nhà cầm quyển của thành phố Montebello đã tài trợ một dịch vụ đưa đón miễn phí cho khách hàng từ trạm xe lửa về các công xưởng ở những thành phố lân cận để khuyến khích dân chúng xử dụng phương tiện giao thông công cộng nhiều hơn. Buồn ngủ gặp chiếu manh, tôi và Grace rủ nhau đi tham quan rồi đến văn phòng thành phố làm đơn để xin được đón đưa miễn phí.

Từ đó, mỗi ngày tôi tà tà lái xe ra đậu ở trạm xe lửa Diamond Bar, leo lên xe lửa ngồi nhắm mắt dưỡng thần. Mười lăm phút sau xe đến trạm ngừng ở Montebello, chúng tôi leo lên xe bus đến sở làm, chiều thì lại ra trước cửa sở chờ xe bus đón thả ra trạm xe lửa để đi về. Chiếc xe bus nhỏ chở chừng khỏang hơn chục người phải thả khách hàng đến những cơ xưởng, văn phòng khác nhau nên thường thường đến chỗ tôi làm trễ khỏang mười phút. Bà xếp lớn thấy tôi và Grace lao khổ mà cũng cố gắng đi làm thường xuyên mỗi ngày nên cũng dễ dãi chấp nhận cái giờ giấc đi làm khác biệt của chúng tôi. Bà còn hăng hái cổ động nhân viên trong văn phòng noi gương chúng tôi đi làm bằng xe lửa để tiết kiệm nhiên liệu, tránh nạn kẹt xe và giúp giảm bớt sự ô nhiễm thành phố.

Nàng tài xế xe bus của tôi cũng "cồng kềnh" không kém gì cái xe bus nhỏ, vậy mà nàng nhanh nhẹn không thể tưởng tượng được. Phonecia biết hết những ngõ ngách cần phải được xử dụng trong những ngày xe cộ ứ đọng. Không có nàng thì chúng tôi đã trễ xe lửa nhiều phen. Những chiều nào đón ít người, dư giả thì giờ Phonecia vừa nhẩn nha lái, vừa kể chuyện gia đình, chuyện sở. Phonecia có thằng con trai nhỏ vừa lên tám tuổi, thích một bộ bed set có hình Power Ranger mà nàng chưa có tiền mua cho nó. Phonecia kể lể chuyện ông xếp trực thuộc của nàng đang hết sức trù ẻo nàng, nàng xin làm thêm giờ thì không cho, nhưng hễ cứ đúng ngày nghỉ của nàng thì cứ réo gọi vào làm thế cho những tài xế bỗng dưng vắng mặt. Phonecia bảo nàng đang xin đi làm full time ở MTA rồi kêu vào nghỉ bệnh trước khi ra đi để cho hắn biết tay.

Tôi đi làm ở Bell được đúng mười tháng thì vùng III được lệnh mở thêm một văn phòng phụ ở Pomona để những người hưởng trợ cấp những thành phố trực thuộc văn phòng này khỏi phải lặn lội lên trình diện ở văn phòng chính trên El Monte. Nhân viên ở khắp tất cả những văn phòng GAIN trong tòan quận Thiên Thần được khuyến khích làm đơn xin thuyên chuyển. Tôi và Grace bàn nhau, cứ tính theo tiêu chuẩn thâm niên công vụ thì chưa chắc đã có nhiều người đủ điều kiện để vượt qua tôi và Grace. Thể nào đơn của chúng tôi sẽ được xét ưu tiên. Quả đúng như dự đóan của chúng tôi, đơn xin thuyên chuyển của hai đứa tôi được chấp thuận nhanh chóng, tôi và Grace được tái hồi cố quận.

Trước ngày giã từ văn phòng GAIN vùng VI, tôi vào nhà kính trồng lan của ông chồng tôi cắt trụi hết mấy chục cành Cattleya màu trắng tím nhụy vàng đem vào sở tặng cho xếp lớn, xếp nhỏ, cho thư ký, cho những người bạn tôi quen để làm quà lưu niệm, để mai này tôi đi rồi họ còn tưởng nhớ lấy mùi hương…

Trên chuyến xe bus lần cuối cùng tôi trao cho Phonecia một cái thiệp cảm ơn của tôi và Grace. Trong đó, hai đứa tôi đã để vào năm chục đồng tiền lì xì mới toanh cho Phonecia có phương tiện để mua bộ bed set cho thằng con trai. Sau khi chúc mừng cho chúng tôi không còn phải gian khổ với dặm trường thiên lý nữa, nàng tài xế dễ thương của chúng tôi cho biết là hết tháng này nàng cũng sẽ giã từ những chiếc xe bus nhỏ để chính thức vào điều khiển những chiếc xe bus khổng lồ của hãng MTA.

Tôi rời xa văn phòng GAIN vùng VI đã ba năm rồi, nhưng không bao giờ tôi có thể quên được những kỷ niệm dễ thương trong những ngày tháng ngắn ngủi ở Bell. Xin cám ơn trung tâm huấn luyện văn phòng GAIN vùng VI, cám ơn ban giảng huấn đã đào tạo nên một GAIN Worker "thông thái" như …tôi. Xin cám ơn những chuyến xe lửa và xe bus đã đưa đón tôi trong những ngày tháng tôi đi làm ở vùng đất xa xôi đó. Xin cám ơn người tài xế lanh lẹn của chúng tôi. Xin cám ơn những người bạn mới tôi đã gặp và kết thành một nhóm Bát Tiên thân ái với nhau. Xin cám ơn Ngim, người bạn đã hết lòng vì tôi và Grace. Xin cám ơn cô xếp nhỏ, người đã quay tôi mòng mòng, tưởng đã "chê" tôi mà cuối cùng thì cũng vẫn chọn tôi. Và sau hết thì tôi phải cám ơn…tôi, vì tôi đã can đảm quyết định – khắc phục nỗi ngần ngại con đường thiên lý.

 

 

Bảo Trân - LTM